Chương 10

Đứa nhỏ này lớn lên thật đẹp, khó trách nguyên chủ cho dù đói chết cũng phải dùng tiền mua hắn về.

Tô Thất cười lắc lắc đầu, thu lại tâm tư, đem chăn mỏng mới mua đắp lên người hắn, lúc này mới ra cửa chuẩn bị cơm tối.

Vốn định lại tiếp tục lên núi một chuyến, Tô Thất bỗng nhiên thay đổi chủ ý, vết thương của hắn vẫn chưa hồi phục, nếu nàng thường xuyên vắng nhà, chỉ sợ hắn sẽ không chiếu cố tốt bản thân. Nàng vẫn nên ở lại chiếu cố hắn mấy ngày, vài hôm nữa đi cũng không muộn.

Tô Thất đem thịt băm nhỏ, lại thái chút hành, trộn đều, nặn thành những cục thịt nhỏ, sau lại bắt đầu cán bột làm bánh nướng áp chảo, chờ Vân Tử Mộc tỉnh lại, tất cả đều đã làm xong.

"Này toàn bộ đều là do thê tử làm sao?"

Vân Tử Mộc giật mình nhìn đám thịt, bánh vàng óng ánh, có chút không thể tin vào mắt mình.

"Chàng nếm thử xem, mùi vị thế nào?"

Tô Thất cầm lấy một chút thức ăn đưa cho hắn, chính mình cũng ăn thử một miếng.

"Ưʍ... Có chút mặn mặn..."

Nhân có chút mặn, nhưng mùi vị rất ngon.

"Ăn ngon lắm."

Vân Tử Mộc nhẹ giọng khen, khuôn mặt đỏ bừng. Ở đâu ra cái đạo lý thê tử nấu cơm cho phu quân a.

Nhưng thê tử nhiều ngày nay đều chiếu cố hắn. Có lẽ, những ngày nàng uống say, đánh hắn không phải là do nàng cố ý.

Thê tử tốt như vậy, sao lại có thể đánh hắn tàn nhẫn chứ? Nhất định là do say rượu thôi.

Chỉ cần nàng không uống rượu thì sẽ đối xử tốt với hắn.

Cuối cùng, Vân Tử Mộc tự mình đúc kết ra một đạo lý đó chính là bất luận như thế nào cũng không thể để thê tử uống rượu!

Gần đây sinh hoạt của hắn và Tô Thất ngày càng hài hòa a.

Trong lòng Vân Tử Mộc không còn sợ hãi nàng nữa, còn ẩn ẩn vài phần ỉ lại.

"Còn đau không?"

Đỡ Vân Tử Mộc xuống giường, Tô Thất quan tâm hỏi.

Được nghỉ ngơi một thời gian, vết thương của hắn cũng đã khá hơn, vết thương xanh tím trên đùi cũng biết mất không ít.

Thời tiết hôm nay khá đẹp, Tô Thất liền đỡ Vân Tử Mộc ra ngoài đi dạo một chút.

Vân Tử Mộc nhẹ nhàng lắc đầu, kỳ thật vết thương hiện giờ cũng không còn đau nữa.

Vết thương như vậy, từ nhỏ tới lớn hắn đã chịu quá nhiều, trước đây không ai để ý hắn, ngay cả chính bản thân mình hắn cũng chẳng thèm để tâm nhưng thê tử... Nàng bắt hắn nghỉ ngơi, không cho hầu hạ nàng, càng đừng nói là làm việc.

Thời gian này toàn bộ việc trong nhà đều do Tô Thất làm hết. Còn hắn chỉ việc ăn, ngủ rồi dưỡng thương.

"Không đau là tốt rồi, trong khoảng thời gian này, chàng cũng không cần vận động quá nhiều, ngoan ngoãn dưỡng thương, tránh để lại tật. Bệnh về chân ấy mà, nếu không trị cẩn thận để lại di chứng, sau này về già rất khó chịu a."

Ngẩng đầu nhìn trời, Tô Thất không khỏi nhớ tới cái nóc nhà lộ thiên của mình, liền đỡ Vân Tử Mộc ngồi xuống chiếc ghế tre trong sân.

Ghế tre này là lúc trước Tô Thất mua từ chỗ thợ mộc, đặt ở dưới gốc cây, khi rảnh rỗi thì nằm dưới gốc cây thư giãn, uống trà, chẳng phải là rất thoải mái hay sao.

Vân Tử Mộc tò mò sờ sờ ghế dựa, bao nhiêu thích thú đều lộ hết trên mặt.

Mím nhẹ môi, Vân Tử Mộc đánh bạo cầm cây chổi ở bên cửa sổ khoa tay múa chân định làm gì đó.

"Thê tử..."

"Hửm?"

Tô Thất tò mò nhìn Vân Tử Mộc, nàng hiện tại đã quen với cách xưng hô này của hắn.

"Ta có thể... Ngồi ở đây thêu khăn được không?"

Đôi mắt to tròn ngập nước nhìn nàng đầy khẩn cầu, Tô Thất sao mà cự tuyệt nổi.

Bước vào phòng lấy kim chỉ, sọt đồ ra cho hắn, con ngươi hắn lập tức sáng lên.

"Tử Mộc, chàng cứ ngồi ở đây, ta đi tìm Đại Sinh tỷ hỏi chút chuyện, xem thời tiết dạo này thế nào, có thuận lợi để sửa nhà không."

Tô Thất vào phòng lấy ra mứt hoa quả được bọc trong lá sen đưa cho Vân Tử Mộc. Nghĩ nghĩ nếu tay không mà đi gặp Lục Đại Sinh thì có vẻ không tốt lắm, người lớn thì không tính làm gì nhưng dù sao cũng phải mang ít điểm tâm cho bọn trẻ.

Vân Tử Mộc ngoan ngoãn gật đầu, nhìn bóng dáng nàng rời đi, ánh mắt chợt lóe, dừng lại trên đôi giày mới.

Mấy hôm nay hắn mặc quần áo mà nàng mua cho, cực kỳ thoải mái, nhưng nghĩ đến Tô Thất chân mang giày rơm, cả người Vân Tử Mộc căng cứng.

Thê tử chỉ mua đồ cho hắn mà lại không mua cho bản thân mình. Vân Tử Mộc nhẹ mím môi, đặt sọt đồ sang một bên, vịn ghế dựa đứng lên.

Đầu tiên hắn tìm một đôi giày rơm cũ của Tô Thất, lại lấy ra một khối vải Tô Thất mua cho hắn, ôm ra khỏi phòng.

Thời gian hắn ở Vân gia đều học thêu thùa, may vá, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ làm giày.

Thê tử không nỡ mua giày cho chính mình, vậy thì hắn làm một đôi thượng hạng tặng nàng, đế giày được hắn độn mấy lớp, mang vào đảm bảo êm chân.

Tô Thất làm việc cực kỳ nhanh nhẹn, buổi sáng vừa ra khỏi cửa buối chiều đã tìm người đến sửa nhà.

Trong viện xuất hiện rất nhiều nữ tử lạ mặt, thấy Vân Tử Mộc có chút sợ hãi, Tô Thất liền mang hắn đến nhà Lục Đại Sinh gửi nhờ, sau đó trở về hỗ trợ sửa nhà, làm xong việc lại đi đón hắn trở về.

Phu quân của Lục Đại Sinh là Tiền thị, tuy không xinh đẹp nhưng lại rất đáng yêu.

Trước đây hắn cũng chưa bao giờ giao thiệp với Vân Tử Mộc, chỉ là lần đầu hắn gặp được một người xinh đẹp như vậy. Hai đứa nhỏ trong nhà rất thích dính lấy hắn, Tiền thị đối với hắn cũng rất nhiệt tình.

"Không phải ta nhiều lời nhưng Tô đệ à, ngươi lớn lên cũng thật xinh đẹp, khó trách Thất muội cả ngày giấu ngươi như giấu vàng, cũng không mang đến cho chúng ta nhìn xem a."

Tiền thị vừa cắt vải vừa cười nói.

Hắn biết chuyện Tô Thất và Vân Tử Mộc trước đây không tốt lắm. Chỉ là nghe thê tử nói Tô Thất thay đổi tính nết, gần đây đối xử với lang phu rất tốt, hắn mới không kìm được khen Vân Tử Mộc một chút, tất nhiên là muốn thân thiết với hắn hơn.

Tai Vân Tử Mộc đỏ bừng, ngượng ngùng mím môi.

"Là ta không muốn đi ra ngoài, thê tử ngày thường bận rộn, nên người trong thôn mới ít khi nhìn thấy chúng ta."

Vân Tử Mộc ngậm miệng không nhắc tới vết thương trên đùi, thê tử trở nên tốt hơn, chuyện đã qua thì để nó qua đi!

Cùng là nam tử, thấy bộ dáng kia của Vân Tử Mộc, Tiền thị cũng không khỏi đau lòng cho hắn.

Bàn tay có chút chai sần của Tiền thị vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Vân Tử Mộc, thở dài nói: "Thất muội trước kia làm việc không suy nghĩ, nhưng cũng không phải kẻ xấu. Hiện giờ nàng cũng đã biết sai mà sửa, ngươi nên cho nàng thêm một cơ hội đi. Cùng nàng sinh hoạt thật tốt, phu phụ nào mà chẳng cãi nhau, nhưng người khiến mình đau lòng thì chỉ có thê tử nhà mình thôi đúng không?"