Chương 2: Em Không Khóc

Mọi người quay qua nhìn người vừa mới lên tiếng, hoá ra là tiểu thiếu gia Lý gia, tiểu thiếu gia Lý gia và Hoắc nhị thiếu là bạn bè tốt, không nghĩ tới nhị thiếu vẫn chưa xuất hiện mà bạn của hắn lại đang ở đây.

Lý Trạch Ương đỏ mặt, đi qua đi lại, muốn lên ngăn cản nhưng lại không có lý do, chỉ có thể dậm chân tại chỗ lo lắm suông!

Đường Mộc Nhiễm không phải thích Hoắc Trọng Thâm sao?

Tại sao có thể cùng Hoắc Trọng Cẩn đính hôn?

Hắn vẫn cảm thấy Đường Mộc Nhiễm cùng Hoắc Trọng Thâm mới là xứng đôi nhất, cũng hâm mộ Hoắc Trọng Thâm có người theo đuổi từ bé

Nếu có người như vậy thích hắn, hắn sẽ không khiến cô gái ấy đau lòng, cả đời chỉ đối tốt với một mình cô ấy.

Đáng tiếc...

Ở cái vòng luẩn quẩn này của bọn họ, tình cảm thật lòng quá ít, tất cả đều chỉ vì tiền của hắn mà tới, hắn cũng dần dần buông tha suy nghĩ tìm kiếm chân ái của mình, cam chịu nhúng mình trong những khóm hoa.

Đường Mộc Nhiễm cùng Hoắc Trọng Thâm chính là ước mong cả đời của hắn!

Không thể vừa đó liền biến mất!

Lý Trạch Ương ngay lập tức gọi điện cho Hoắc Trọng Thâm, điện thoại vừa vang lên 1 tiếng chuông đã bị cúp mất, hắn vẫn không từ bỏ gọi lại lần nữa, nhưng dù thế nào bên kia cũng không nghe máy

"CMN!”

***

Hậu quả của say rượu đó là ngày hôm sau tỉnh lại đầu đau như muốn nứt ra, Hoắc Trọng Thâm đưa tay với lấy điện thoại, nhìn thấy một đống các cuộc gọi nhỡ.

Hắn tắt điện thoại, nhắm mắt làm ngơ.



Tiếng chuông di động lại vang lên, là từ Lý Trạch Uongw gọi tới, không cần nghĩ cũng biết tên kia muốn nói gì, Hoắc Trọng Thâm tắt điện thoại luôn.

Đứng dậy đi tới phòng tắm tắm rửa

Một lúc sau, tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên không ngừng, ngoài cửa cũng có tiếng đập cửa

Hoắc Trọng Thâm nghiêm mặt mở cửa

Lý Trạch Ương mở đôi mắt đen thật to, đấm cho Hoắc Trọng Sâm 1 cái rồi nói

" Cậu có biết Đường Mộc Nhiễm với anh trai cậu đính hôn không? Từ bây giờ cậu với Đường Mộc Nhiễm sẽ không bao giờ có khả năng nữa"

Mặc kệ việc bị Lý Trạch Ương đánh u đầu Hoắc Trọng Thâm kinh ngạc ngơ ngác hỏi

" Cô ấy cùng với anh Cẩn đính hôn ư?""

" Tại sao?"

Hoắc Trọng Thâm vẫn không có phản ứng gì, chỉ cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau, như có một thứ gì đó như muốn xé rách hắn ra, ngực cũng có chút không thở nổi

" Không thể nào!"

" Cô ấy thích quấn lấy tôi như vậy, làm sao có thể cùng anh ấy đính hôn?"

" Tôi cũng chưa nghĩ, cũng không nghĩ muốn sớm như vậy định ra lễ đính hôn"

" Chuyện đính hôn để sau rồi nói, cái lễ đính hôn kia, do cha mẹ không để ý đến suy nghĩ của tôi, nhất quyết muốn tổ chức, tôi không đi thì có gì sai?"

Lý Trạch Ương kích động

" Cậu không muốn sớm tổ chức còn không phải do không quên được nữ nghiên cứu sinh kia ư?"



" cô ta hối hận ư?"

" Cậu vì cô ta mà không tới lễ đính hôn!"

" Sớm biết cậu không xứng, lúc trước tôi không nên cố kỵ tình cảm bạn bè, đáng ra tôi nên theo đuổi Đường Mộc Nhiễm, cậu hẳn phải biết, tôi cũng thích cô ấy, chỉ bởi vì cô ấy thích cậu nên tôi mới buông tay."

Hoắc Trọng Thâm lạnh lùng liếc Lý Trạch Ương 1 cái

" Dù cô ấy có không thích tôi cũng sẽ không thích loại phong lưu như cậu"

" Cậu ngay từ đầu đã không có cơ hội"

***

Lúc Đường Mộc Nhiễm đi ra đã thấy một chiếc xe Lincoln xa hoa đậu ngoài cửa

Hoắc Trọng Cẩn xuống xe, lịch sự mở cửa xe

" Đi thôi, đi chụp ảnh cưới"

Đường Mộc Nhiễm không bình tĩnh như hôm qua, lại nghĩ tới người chồng đời trước, nội tâm khẩn trương giống như đang đối mặt với trưởng bối, cũng là sự vui sướиɠ khi gặp lại cố nhân.

Hắn còn sống

Hốc mắt cô ửng đỏ, cúi đầu trầm mặc không nói

Hoắc Trọng Cẩn thắt dây an toàn cho Đường Mộc Nhiễm, cũng không lập tức khởi động xe mà lấy khăn lau ra đưa cho cô.

" Em không khóc."