Chương 994

Nhưng Vọng Nguyệt biết đây không phải mơ.

Không biết qua bao lâu, Vọng Nguyệt chợt nói: "Ngày mai tôi muốn tới đài Hàng Thần."

"Ta sẽ chờ chàng ở bên ngoài đài Hàng Thần."

...

...

Vọng Nguyệt vẫn không tránh được hình phạt rời khỏi đất Thần khi chưa được sự cho phép.

Hoa Vụ đợi Vọng Nguyệt ba ngày ở ngoài đài Hàng Thần, theo lý thuyết thì ba ngày đã là thời gian trừng phạt dài nhất của hình phạt rời khỏi đất Thần khi chưa được sự cho phép, cơ mà Vọng Nguyệt vẫn chưa đi ra.

Đài Hàng Thần được bao phủ trong một tầng sương mù màu vàng rực rỡ, người đứng ở bên ngoài không thể thấy gì cả.

Hoa Vụ đi qua đi lại, cuối cùng không chờ nổi nữa, đi thẳng về phía Đài Hàng Thần.

Hoa Vụ qua tầng sương mù màu vàng kia, nàng nhanh chóng thấy được thiếu niên ở chính giữa đài Hàng Thần, ánh sáng của thần trút xuống từ trên đỉnh đầu chàng, bốn phía có tia chớp ánh vàng vờn quanh.

Tia chớp ánh vàng như lượn lờ xung quanh thiếu niên, nền đất bạch ngọc mơ hồ hiện lên pháp trận của đất trời.

Ánh sáng từ pháp trận xẹt qua người thiếu niên hắt ra một cái bóng trên mặt đất, nó xoáy vào như dòng chảy thời gian.

Thiếu niên áo đỏ như máu yên tĩnh quỳ gối trên đài Hàng Thần, vạt áo nhẹ bay lên vì tia sét tác động.

Mặt mày thiếu niên thả lỏng, ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt chút thì trên người không có vết thương khác.

Hoa Vụ nhíu mày, nàng không màng những tia chớp đang lập lòe đó mà cất bước đi vào bên trong.

Nàng dẫm lên mặt đất có những tia chớp nhấp nháy, không có hiện tượng bất thường nào xảy ra, giống như đạp lên khu đất bình thường, đến khi Hoa Vụ tới gần Vọng Nguyệt thì những tia chớp vờn quanh người chàng đã tự động tản ra.

Hoa Vụ đi đến trước mặt Vọng Nguyệt, quan sát chàng một chốc, "Sao lại nghiêm trọng như vậy?"

Trên gương mặt Vọng Nguyệt lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, "Không sao cả."

Một số hành vi của chàng ở những thế giới nhỏ đó đã làm trái với chức trách của Chủ Thần Trật Tự là chàng.

Cơ mà Vọng Nguyệt không định nói những việc này cho Hoa Vụ.

Chàng ngẩng đầu lên, ánh sáng của thần trên đỉnh đầu có hơi chói mắt, sau một lúc lâu mới thấy rõ người đứng ở trước mặt mình.

Chàng nghe thấy Hoa Vụ hỏi: "Có đau không?"

Ý cười trên khoé môi Vọng Nguyệt không giảm, nó khiến gương mặt tái nhợt của chàng tăng thêm vài phần đẹp đẽ, cánh môi chàng khẽ nhếch lên, "Đau lắm, người hôn được tôi không?"

Thiếu niên áo đỏ như máu, gương mặt hiện đầy vẻ ấm áp, đáy mắt chàng chứa gợn sóng lăn tăn, đó là khẩn cầu và khát vọng khiến người ta không cách nào từ chối.

Hoa Vụ chậm rãi cúi đầu, một nụ hôn mềm mại rơi xuống đôi môi thiếu niên.

Tia chớp sắc vàng như bị dọa sợ mà thi nhau chạy trốn, chúng nhanh chóng lẩn vào trong làn sương mù ánh kim.

Thần quang trút xuống, làm mờ đi bóng hình hai người.

Chàng, đã có được vị thần của mình.

【Hết toàn văn】

12Ưu

Năm 20X3, Lễ Tình Nhân.

Hoa Vụ rời giường thì phát hiện Thời Ưu không có ở đây, chỗ trống bên cạnh đã lạnh, không biết đã dậy từ bao giờ.

Hoa Vụ xoa tóc ngồi dậy, xác định mãi rằng bên cạnh mình không còn người nữa.

Lạ lùng!

Bạn nhỏ độc lập rồi!

Cuối cùng không cần cô hôn mới có thể xuống giường!

—— Giới hạn trong buổi sáng của Thời Ưu.

Tuy rằng Thời Diễm không cần cô hôn mới rời giường, nhưng sáng nào hắn cũng trưng ra cái vẻ mặt lạnh lùng chờ cô rời giường.

Nhưng hôm nay lại không có ở đây...

Hoa Vụ nghi ngờ trong lòng, mặc xong quần áo rồi đi ra ngoài.

Cô vừa kéo cửa phòng ra đã va phải l*иg ngực đầy hoa hồng đỏ rực, đằng sau hoa hồng lộ ra khuôn mặt ngoan ngoãn và xinh đẹp kia của Thời Ưu, con ngươi đen nhánh giống như đá quý có gợn sóng nho nhỏ.

"Chào buổi sáng." Thời Ưu cười chào hỏi.

"..." Hoa Vụ bị hương thơm ngào ngạt của hoa hồng bao phủ, dưới nụ cười xán lạn của Thời Ưu, đầu óc vẫn đang choáng váng, "Chào buổi sáng..."

Cô nhỏ giọng nói một câu.

Ánh mắt lưu luyến trên mặt thiếu niên một lúc.

Sau đó nhíu mày lại, "Sáng sớm tinh mơ mà anh làm gì thế?"

Từ sau khi Thời Ưu dọn tới đây, mỗi sáng cô mở mắt, không thấy Thời Ưu thì là Thời Diễm, chưa bao giờ vắng mặt.

Nhưng hôm nay cô thức dậy, Thời Ưu lại không ở đây.

Không ở đó thì thôi đi, còn đi ra ngoài...

Xong lại ôm một bó hoa lớn đến vậy.

Thời Ưu sau bó hoa chớp chớp mắt với cô, gương mặt được hoa hồng đỏ nổi bật lên chút đỏ ửng: "Hôm nay là ngày gì."

"..."

Ngày gì?

Cô bây giờ còn phải nhớ ngày kỷ niệm sao?

Có phải cậu ta ảo phim rồi không...

Hoa Vụ đã bắt đầu cân nhắc giảm 8 tiếng xem phim mỗi ngày củaThời Ưu.

Nhưng mà... Hôm nay ngày gì?

Ngày này bọn họ kỷ niệm cái gì?

Trong đầu Hoa Vụ bắt đầu điên cuồng hiện lên các loại thời gian, cũng lặng lẽ ấn mở điện thoại, muốn nhìn một chút.

Thời Ưu không chú ý động tác của Hoa Vụ, thấy mãi một lúc cô vẫn chưa đáp lời, trên mặt hiện rõ vẻ mất mát, "Hôm nay là ngày lễ tình nhân đầu tiên chúng mình cùng trải qua."