Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Lão Tam nói sau khi hắn và Mạch ca tách ra thì thấy căn phòng này có ánh sáng mới đi tới, kết quả phát hiện là cô và Giang Dịch.
Ba người từ phòng trực ban đi ra, không thể chạy về của đám Hoa Vụ, chỉ có thể trở về hướng của lão Tam.
Lão Tam ở phía trước dẫn đầu, Hoa Vụ và Giang Dịch đi ở phía sau.
Hoa Vụ hai tay đút vào túi đồng phục học sinh, đối với hoàn cảnh bốn phía cũng không chú ý nhiều, ngược lại tràn đầy phấn khởi tán gẫu cùng Giang Dịch: “Giang tiên sinh, anh đã bao giờ nghĩ tới đám người Tiêu Tích kia tới đây làm cái gì không?”
Giang Dịch giữ một chút khoảng cách với cô, suy nghĩ câu nói kia của cô.
Tiêu Tích là người của đội cứu hộ, bọn họ đến nơi này, đương nhiên là để cứu người.
Nhưng bọn họ tiến vào căn cứ, cơ bản đã có thể xác định được hầu hết người ở đây đều đã chết.
Nhưng Tiêu Tích vẫn kiên trì muốn đi vào.
Họ còn có một nhiệm vụ khác.
“Giang tiên sinh, hiện tại chúng ta là trên cùng một con thuyền.”
“……”
Ai cùng một thuyền với cô!
Hoa Vụ cố gắng thuyết phục Giang Dịch mở lòng: “Anh muốn tìm cái gì, chúng ta có thể cùng nhau tìm, như vậy thì hiệu suất sẽ nhanh hơn, chúng ta đều là người nhà, trợ giúp lẫn nhau là điều nên làm.”
“……”
Hắn chỉ là một ‘vật sủng’, sao có thể có được đãi ngộ tốt như ‘người nhà’!
Hoa Vụ: “Anh tìm một mình, lỡ như để Tiêu Tích tìm được trước thì làm sao bây giờ? Anh ta là…”
Thiếu nữ đột nhiên dừng lại, Giang Dịch đợi mấy giây thấy cô vẫn không tiếp tục, cuối cùng cũng lên tiếng: “Anh ta là cái gì?”
Hoa Vụ nuốt hai chữ ‘nam chính’ trở về. “…Anh ta là rất lợi hại.”
Bộp ——
Đèn trên hành lang sáng lên từ đằng xa, nhanh chóng lan tràn về phía bọn họ, trong nháy mắt toàn bộ hành lang đều sáng ngời lên.
Hoa Vụ: “Họ thế mà lại tìm thấy máy phát điện. Căn cứ nhìn qua hẳn là đều đã có điện, thiết bị giám sát chắc là có thể sử dụng được hết, Giang tiên sinh, thời gian không nhiều lắm nha.”
Giang Dịch: “…”
Giang Dịch nghe thấy tiếng gào thét từ phía xa của zoombie, mơ hồ còn có cả tiếng súng.
“Tôi muốn đến phòng nghiên cứu số ba.”
Hoa Vụ nhíu mày: “Nơi đó có thứ anh muốn?”
Giang Dịch không chắc chắn: “Chắc vậy.”
Căn cứ đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng không rõ ràng lắm, có lẽ thứ hắn muốn vẫn còn hoặc là không ở đây…
Hoa Vụ không suy nghĩ nhiều, trực tiếp gật đầu: “Được. “
Cứu vớt nhân loại phải dựa vào Giang Dịch.
Giang Dịch tới đây, có lẽ là có liên quan tới công việc của hắn, cũng có nghĩa là có thể có cái gì đó liên quan đến virus mạt thế.
……
……
Phòng nghiên cứu số ba.
Lão Tam một phát bổ xong con zoombie cuối cùng, hắn mắng một tiếng, hướng về phía hai người ngoài cửa nói: “Được rồi, đi vào đi.”
Hoa Vụ lập tức chắp tay ra sau lưng đi vào: “Tam ca thật lợi hại.”
Lão Tam trợn trắng mắt: “Trong này tất cả đều là máy móc, các người nhất định phải vào làm gì?”
Lão Tam rất không muốn giúp bọn họ, nhưng nếu hắn không tiến vào, Hoa Vụ sẽ cầm súng xông thẳng vào, vậy sẽ dẫn tới bao nhiêu zoombie?
Hắn còn không muốn nằm lại chỗ này.
Hoa Vụ đè thấp âm thanh, ra vẻ thần bí: “Có một bí mật rất lớn ở đây.”
Lão Tam không hiểu sao lại dấy lên một chút khẩn trương, “Bí mật gì?”
“Bí mật cứu vớt nhân loại.”
“…… Có bệnh thì uống thuốc.”
Giang Dịch không quan tâm đến Hoa Vụ cùng lão Tam, trực tiếp đi vào bên trong, ánh mắt anh đảo qua phòng, thỉnh thoảng kiểm tra máy tính trên mặt bàn, cuối cùng tìm thấy một cái máy tính có thể khởi động được.
Không biết là nguyên nhân gì, máy tính khởi động hơi chậm.
Hắn phải đợi một lúc lâu thì máy tính mới khởi động thành công.
Đáng tiếc, máy tính có mật khẩu.
Giang Dịch thử vài lần đều không thể đăng nhập thành công.
Cuối cùng là lão Tam xách rìu tới, đập rìu lên bàn, “Tránh ra.”
Hoa Vụ không ngờ lão Tam lại còn có cái kỹ năng này, “Tam ca, tôi sao lại không biết anh còn là hacker nhỉ?”
“Hừ, thứ cô không biết còn nhiều lắm.” Lão tam có thể làm người đứng thứ hai, chỉ dựa vào một thân cơ bắp này của hắn thôi chắc?
Chỉ là sau khi mạt thế xảy ra, tất cả mọi người bôn ba trên đường, lão tam không có cơ hội thể hiện tuyệt kỹ này của hắn.
Hoa Vụ ngẫm lại, đám người Mạch ca có thể tồn tại đến tận sau này, thăng cấp thành nhóm BOSS phản diện tương đối khó đánh, trong đội không thể không có vài nhân tài.
Lão Tam phí chút thời gian mở khóa máy tính, to tiếng nói: “Nhanh lên, nơi này là một con đường chết, nếu zoombie đến thì tất cả chúng ta đều sẽ bị mắc kẹt ở đây.”
“Lão tử gặp hai tiểu vương bát đản các người, thật là mẹ nó xui xẻo tám đời.”
Lão Tam vừa mắng vừa đi về phía cửa bên kia.
……
……
Phòng nghiên cứu số ba rất rộng.
Hoa Vụ đi vòng quang phòng một lần, trong phòng còn có một cánh cửa khác, bên cạnh là cửa kính trong suốt, có thể nhìn thấy một lối đi khử trùng độc lập ở đó.
Bên trong chắc là là phòng thí nghiệm hoặc là một nơi nào đó.
Hoa Vụ cũng không tìm chết đi mở cửa, ai biết bên trong có cái gì.
Cô ngồi vào ghế bên cạnh Giang Dịch, tiện tay lật tài liệu trên bàn, nhàn nhã như tới nơi này tham quan.
Cô không tìm được thứ gì hữu dụng, mũi chân chạm xuống đất, trượt ghế đến bên cạnh Giang Dịch, “Có tìm được thứ anh muốn không?”
Trên màn hình máy tính hiển thị chữ lít nha lít nhít, bên trong xen lẫn các loại từ chuyên ngành cùng với các ký tự loạn thất bát tao.
Hoa Vụ nghiêm túc nhìn trong hai phút.
Giang Dịch hỏi cô: “Hiểu không? “
Hoa Vụ gật đầu, giọng điệu chắc chắn: “Chữ thì tôi vẫn đọc hiểu được.”
Giang Dịch: “…” Là chỉ đọc được chữ chứ gì.
Hoa Vụ quả thật không hiểu lắm, cô cũng không phải làm việc này.
Nhưng…
Cái này không ngăn được cô đoán nha!
“Cái này có phải là liên quan đến virus zoombie không?”
Giang Bưu tìm được một cái USB ở trên một cái bàn khác, đem toàn bộ dữ liệu trong máy tính sao chép vào: “Sao cô lại cảm thấy như vậy?”
Hoa Vụ có trong tay kịch bản tự tin nói: “Anh mạo hiểm tính mạng của mình để tìm những dữ liệu này, cũng không thể bởi vì chúng là luận văn tốt nghiệp của anh chứ?”
“……”
Hắn ta tốt nghiệp rồi!
Giang Dịch không rối trí bởi cái ví dụ này, trầm mặc trong chốc lát, nói: “Đại khái là hai năm trước, tôi ở đây tham gia một dự án.”
Lúc đó hắn được mời đến… nhưng cũng yêu cầu anh ta giải quyết một vấn đề chuyên nghiệp gì.
Hắn chỉ nhận được một số tài liệu, toàn bộ quá trình cụ thể của dự án, hắn không quá rõ ràng.
Cho đến khi virus zoombie bộc phát.
Lúc mới bộc phát, phòng thí nghiệm của hắn còn chưa thất thủ, còn bắt được mẫu vật zoombie, tiến hành nghiên cứu một thời gian ngắn.
Khi đó hắn đã phát hiện, virus zoombie có thể có liên quan với dự án hắn từng tham gia hai năm trước.
Hoa Vụ chờ mong: “Vậy anh có thể nghiên cứu ra thuốc giải độc virus không?”
Giang Dịch cảm thấy Hoa Vụ đang mơ mộng hão huyền, nằm mơ giữa ban ngày.
Sau khi virus bùng phát, chính phủ nhất định sẽ tập trung nghiên cứu virus, nhưng thời gian dài như vậy, một chút tin tức cũng không có, chứng minh chưa có ai nghiên cứu ra được thuốc giải cho virus.
“Thời tiểu thư, cô đúng là coi trọng tôi.”
Hoa Vụ khuyến khích hắn: “Đừng tự coi thường bản thân, tôi nghĩ rằng bạn có thể.”
Cái này cô cảm thấy có thể thì có thể sao?
Giang Dịch nhận nhịn không tức giận, “… Trước đây cô đã nói, để tôi trở thành hy vọng của tất cả nhân loại là có ý gì?”
Hoa Vụ chỉ vào máy tính còn đang truyền dữ liệu: “Anh nghiên cứu ra thuốc giải độc virus, đó không phải là hy vọng của toàn nhân loại sao?”
Giang Dịch thiếu chút nữa bật cười.
Hóa ra câu ‘khiến cho tôi trở thành hy vọng của toàn nhân loại’ của cô là vẫn cần dựa vào chính tôi đúng chứ?