Chương 39

Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Thời Lam Yên.

====

Mạch ca nhìn lão Tam: Mày thấy tao nói có đúng không?

Lão tam: Biếи ŧɦái chính là biếи ŧɦái.

“Mạch ca, anh và Tam ca liếc mắt đưa tình cái gì vậy?

Mạch ca và lão Tam đồng thời hoảng sợ, nhìn nữ sinh đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, cô thuấn di à?!

Lão Tam tức giận mắng một tiếng, tức giận đi sang bên cạnh.

Đại khái là sợ mình nói chuyện cùng Hoa Vụ, mới sáng sớm đã phải qua đời một lần.

Mạch ca tốt xấu gì cũng là lão đại, tố chất tâm lý rất tốt, “Cô thật sự muốn giữ cậu ta lại?”

“Ừm.”

“…… Vậy thì cô trông chừng cho kỹ.” Mạch ca nhìn về phía Giang Dịch một cái, “Tiểu tử này không giống người tốt.”

Hoa Vụ suy tư, tính toán trong lòng: “Nếu không, chúng ta lại thêm một còng chân?”

Mạch ca: “…”

Hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Giang Dịch.

“Cậu ta đã nói cho cô biết nơi đó ở đâu chưa?”

“Rồi.” Hoa Vụ bảo tiểu Ngũ tìm một tấm bản đồ tới đây, trên bản đồ tìm được chỗ Giang Dịch nói, “Anh ta nói nơi này có một cái căn cứ bí mật, bên trong có vật tư.”

“Làm sao cậu ta biết được?”

Hoa Vụ trừng mắt: “Cái đó tôi không hỏi.”

“……”

Trước mạt thế, Giang Dịch từng làm rất nhiều hạng mục cơ mật, trong đó không thiếu cái có cấp quốc gia… biết được một số căn cứ bí mật mà không phải ai cũng biết, cái này cũng rất bình thường.

Vì vậy, Hoa Vụ cảm thấy điều này không có gì đáng ngạc nhiên.

“Vậy nếu căn cứ còn người sống thì sao?” Mạch ca không tin Giang Dịch: “Tôi cảm thấy cậu ta đang lừa chúng ta.”

“Vậy chúng ta sẽ không đi.”

“Đi, sao lại không đi.”

“…” Hoa Vụ trầm mặc, “Mạch ca, phụ nữ mới thay đổi nhanh chóng như vậy.”

Mạch ca liếc cô một cái, tự giải thích rằng cô bị bệnh tâm thần, không so đo với cô, “Chúng ta đi nhìn xem tình hình trước. Hiện tại vật tư quá khó tìm, càng về sau sẽ càng khó hơn.”

Ai biết được khi nào mạt thế chết tiệt này mới kết thúc.

Họ cần phải lên kế hoạch lâu dài.

“Sao tiểu tử này sao lại ngất xỉu?”

Âm thanh của tiểu Ngũ truyền đến từ phía sau.

Hoa Vụ quay đầu liền thấy Giang Dịch ngã trên mặt đất, “Ôi chao.”

Mạch ca: “…”

……

……

Khi Giang Dịch tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, bọn họ còn ở trong phòng tập thể hình.

Nhưng mà hắn chỉ nhìn thấy người của Mạch ca, những người cùng hắn từ dưới tầng ba xuống cùng với đám người Trung ca, đều không thấy đâu.

“Tỉnh rồi.”

Giang Dịch nhìn vào đôi mắt trong trẻo của thiếu nữ, đầu óc còn có chút hỗn loạn, trong nháy mắt tỉnh táo hơn nhiều.

Nữ sinh đổi bộ đồ thể thao hôm qua thành đồng phục màu đỏ trắng, tóc dài đến eo làm nổi bật khuôn mặt càng có vẻ non nớt.

Giang Dịch ngồi dậy mới phát hiện mình đã thay quần áo.

Hoa Vụ chậc chậc khen ngợi: “Anh thật lợi hại nha, viên đạn ở trong cơ thể còn có thể giả bộ giống như không có việc gì.”

Giang Dịch khẽ động tay, tiếng còng tay va chạm vào nhau liền vang lên, hắn còn chưa quen, tay phải kéo tay trái có chút không được tự nhiên, hơi kỳ quặc.

Hắn kéo vạt áo lên và thấy băng gạc trên vết thương có dấu vết được tháo ra băng bó lại.

“Cô lấy viên đạn ra rồi?”

“Chưa lấy nha, tôi cũng sẽ không lấy, lỡ như khiến anh chết thì làm sao bây giờ.” Hoa Vụ thẳng thắn nói.

Giang Dịch buông vạt áo xuống, “Những người kia đâu?”

“Không biết nè.”

“……”

Hoa Vụ thật sự không biết, cô ngủ một giấc, người đã biến mất.

Hoa Vụ chỉ vào vết thương của hắn: “Anh không định lấy viên đạn ra sao?”

Giang Dịch: “Không có công cụ.”

Hoa Vụ: “… Ở trong phim tất cả đều dùng tay móc đó.”

Giang Dịch: “Đây là hiện thực.”

Hoa Vụ vỗ đùi: “Vậy không phải là càng khó tin à.”

Giang Dịch: “…” Sao, tôi còn có thể dùng chân gắp ra chắc!

Hoàn cảnh mạt thế thiếu thốn như vậy, không có thuốc, cũng không có công cụ, Giang Dịch cũng không dám tùy tiện lấy ra.

Hoa Vụ cảm thấy Giang Dịch bệnh như vậy không được, phải nhanh chóng chữa khỏi, chủ động nói: “Gần đây hình như có bệnh viện, để tôi dẫn anh đi.”

Hoa Vụ căn bản không phải hỏi ý kiến của hắn, nói xong liền đi tìm Mạch ca, bảo lão Tam làm vệ sĩ cho cô, dẫn Giang Dịch đến bệnh viện kia.

“Tôi là vệ sĩ của cô à?” Lão Tam rất mất hứng.

“Chúng ta là người nhà! Chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau.”

“…” Ai là người nhà của cô!

Lão Tam vừa mắng chửi vừa làm vệ sĩ cho Hoa Vụ.

Bệnh viện Hoa Vụ nói không xa.

Trước kia đã gặp phải hai con zoombie, lão tam bổ nhát là xong.

Nhưng…

“Đây là bệnh viện mà cô nói?”

Giang Dịch đỡ cột điện, nhìn biển hiệu còn nguyên vẹn của bệnh viện, có loại xúc động muốn học lão tam mắng chửi tục tĩu.

Chỉ thấy trên bảng hiệu, viết chói lọi mấy chữ —— bệnh viện thú cưng Hào Viên.

(Edit by Thời Lam Yên)

Hoa Vụ: “Con người cũng là một loài động vật.”

Giang Dịch: “…”

“Điều kiện có hạn, anh cũng không cần chọn.” Hoa Vụ đã đẩy cửa ra, “Có một bệnh viện đã là tốt rồi. “

“……”

Môi trường của bệnh viện này thực sự rất tốt, nên được coi là một bệnh viện thú cưng cao cấp.

Trong này cũng từng bị người lục soát qua, rất nhiều thứ đều bị hư hại.

Có thể là người lục soát không kỹ, Hoa Vụ tìm được một ít rượu, còn có tiêu độc, dụng cụ phẫu thuật chưa từng dùng, còn tìm được cả thuốc tê.

Giang Dịch sau khi xem qua thành phần thuốc tê, xác định người cũng có thể dùng.

Loại điều kiện này, tất nhiên, không thể quá kén chọn.

Ca phẫu thuật này đương nhiên chỉ có thể để Giang Dịch tự mình làm.

Cũng may miệng vết thương ở chỗ hắn có thể với tới được, Hoa Vụ ở bên cạnh giúp hắn một chút liền có thể làm xong.

Sau khi viên đạn được lấy ra, Hoa Vụ có chút nóng lòng muốn thử: “Tôi có thể giúp anh khâu lại.”

“Cô biết?”

“… biết chứ.” Hoa Vụ hưng phấn khua tay múa chân: “Không phải giống như khâu quần áo sao, vù vù một cái liền xong, tôi có thể khâu miệng vết thương thật đẹp cho anh.”

“…… để tôi tự làm.”

Giang Dịch từ chối giao an toàn của bản thân cho Hoa Vụ.

Hoa Vụ thất vọng cúi đầu, chán nản ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm vết thương hắn đang khâu.

“Tại sao cô lại muốn tôi đi theo cô?”

Hoa Vụ há mồm liền nói: “Tôi cảm thấy anh là nhân tài đáng được bồi dưỡng, sau này nhất định có thể trở thành trụ cột của quốc gia, gây dựng sự nghiệp.”

Trụ cột của quốc gia?

Gây dựng sự nghiệp?

Hiện tại cả thế giới đều là zoombie, lấy đâu ra quốc gia? Xây dựng sự nghiệp cho ai?

Giang Dịch nhìn Hoa Vụ một lát: “Có phải cô biết tôi không?”

Hắn rất rõ ràng, mình chưa từng thấy qua cô gái nhỏ này.

Nhìn tuổi của cô ấy, chắc là vẫn còn học cấp ba.

Cùng với thế giới của hắn, sẽ không có bất kỳ liên quan gì.

Hoa Vụ gật đầu: “Quen biết nha.”

“Ồ? Khi nào? “

“Hôm trước.”

“……”

Giang Dịch cảm thấy vết thương lại bắt đầu đau.

Giang Dịch trầm mặc, đột nhiên nghiêng người về phía Hoa Vụ, khoảng cách hai người kéo gần, “Có phải cô thích tôi không?”

Dường như cô gái bị giật mình trước sự đột ngột tiến gần của hắn, mở to đôi mắt hạnh đen nhánh kia, cứ nhìn hắn như vậy.

Sắc mặt Hoa Vụ hơi đỏ lên, cô đột nhiên đứng dậy, lui đến bên tường, há miệng thở hổn hển.

“Anh… Anh đã bao lâu không tắm rồi? “

“……”

Trên người Giang Dịch kỳ thật không tính là bẩn.

So với những người sống sót bẩn thỉu kia, không biết đã sạch sẽ hơn bao nhiêu.

Nhưng so với sạch sẽ của Hoa Vụ, đó quả thật là… không thể so sánh.

Dù sao trên người có vết thương, lại bị người của Trung ca nhốt lại, căn bản không có cơ hội tắm rửa.

“Hai người các ngươi đã xong chưa.” Lão Tam đẩy cửa tiến vào, “Chúng ta phải trở về.”

Giang Dịch cầm đồ còn có thể dùng được lên, đi từ trên giường phẫu thuật xuống, đen mặt đi ra cửa.

“Tiểu bạch kiểm này là một kẻ tàn nhẫn đấy…” Lão Tam chậc một tiếng, “Như này còn có thể tự mình đi. “

— Ngắm hoa trong sương —

Các bảo bối, ném phiếu ~ ~