Chương 36

Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Thời Lam Yên.

====

Hoa Vụ vỗ tay xong, tò mò hỏi: “Vậy chị gái, chị đã thử qua nữ nhân chưa?”

Người phụ nữ mặc váy trắng: “…”

Cô ta cảnh giác nhìn Hoa Vụ.

Vừa rồi cô cứ nhìn chằm chằm mình… cô ấy không thích nữ, đúng không?

Ngay cả ánh mắt Mạch ca cũng trở nên kỳ quái, giống như cũng đang hoài nghi khuynh hướng giới tính của Hoa Vụ.

Rõ ràng, khuynh hướng giới tính của Hoa Vụ là bình thường.

Cô chỉ là tò mò về phạm vi kinh doanh của người phụ nữ váy trắng.

“Chị gái, chị phải không suy nghĩ nữa, nói cho bọn em biết, em sẽ thả chị đi.”

Người phụ nữ váy trắng vẻ mặt khinh thường, “Cô có quyền lực lớn như vậy? Có thể thả tôi rời đi?”

Hoa Vụ cam đoan với cô: “Tất nhiên, người nhà của em rất cưng chiều em!”

Người phụ nữ mặc váy trắng: “???? “

Người nhà?

Bộ dạng này cũng quá… một trời một vực.

Người phụ nữ váy trắng vẫn như trước, dầu muối không ăn, bày ra tư thế không sợ hãi ‘lão nương cùng lắm thì làm từ thiện ngủ với các ngươi’.

Hoa Vụ khuyên không có kết quả: “Nếu chị không muốn nói, vậy em đành phải ra tuyệt chiêu.”

Người phụ nữ váy trắng: “???”

Đám người Mạch ca: “…” Cô có tuyệt chiêu gì… Gϊếŧ người à?

Mạch ca nhanh chóng biết, tuyệt chiêu của Hoa Vụ không chỉ là đưa người xuống dưới.

Mạch ca nghi ngờ Hoa Vụ đã từng làm việc trong một bộ phận bí mật nào đó.

Thủ đoạn thẩm vấn này, đàn ông nhìn cũng phải run rẩy.

Người phụ nữ váy trắng có cứng miệng đến đâu, cuối cùng vẫn không kiên trì được.

“Em còn rất nhiều cách chưa thử…” Hoa Vụ do dự đề nghị: “Chị ơi, nếu không, chị kiên trì thêm một chút, chúng ta làm xong hết các quá trình! Làm chuyện gì cũng phải có bắt đầu và kết thúc.”

Nghe thấy từ ‘chị gái’, người phụ nữ váy trắng liền cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Cô ta như là mang theo tiếng khóc nức nở: “Bây giờ tôi sẽ nói!”

……

……

Trên một con phố nào đó, trên tường bên ngoài treo một tấm biển khổng lồ xiêu xiêu vẹo vẹo “Phòng tập thể hình số 7”, gió thổi to một cái là phải rơi xuống.

Bên trong phòng tập thể hình trên tầng 2.

Người đàn ông ngồi hút thuốc trên máy chạy bộ, mặt mày ủ rũ.

“Trung ca, anh nói Trân Nương bị đám người kia bắt đi đâu? Chúng ta đã tìm thấy tất cả những nơi chúng ta có thể tìm thấy… đã vài ngày rồi, bọn họ liệu có thể ra khỏi thành rồi không?”

“Mẹ nó.” Trung ca khẽ mắng một tiếng, vứt tàn thuốc xuống đất: “Ngày nào cũng đánh chim nhạn, cũng có lúc bị chim nhạn mổ mù mắt.”

*Ngày nào cũng đánh chim nhạn, cũng có lúc bị chim nhạn mổ mù mắt: Câu này xuất phát từ phần “Ba lần mượn quạt ba tiêu trong Tây Du Ký”. Tôn Ngộ Không thông minh, đánh chết rất nhiều yêu quái nhưng cũng có ngày bị Ngưu Ma Vương lừa. Dùng để chỉ những người luôn thông minh nhưng cũng sẽ có lúc phạm phải những sai lầm không đáng nói.

Lúc đó Trung ca thật ra không muốn động thủ với đám người kia.

Nhưng trang bị của bọn họ quả thực khiến người ta nhìn đỏ cả mắt, người cũng không nhiều.

Trước kiaTrân Nương ra tay, chưa từng thất thủ.

Trung ca đỏ mắt với trang bị của bọn họ, cuối cùng vẫn quyết định mạo hiểm.

Phú quý hiểm trung cầu mà.

Ai biết lần này…

Hiện tại ngay cả Trân Nương cũng mất!

“Trung ca… Trân Nương sẽ không chết rồi chứ?” Tiểu đệ bên cạnh thật cẩn thận hỏi.

“Mẹ nó tao làm sao mà biết được!”

Trung ca tức giận, hét lên với tiểu đệ.

Những người còn lại trong phòng tập thể hình đều dừng lại, nhìn về phía Trung ca.

Nơi này ngoại trừ tiểu đệ dưới tay Trung ca thì căn phòng khép hờ bên cạnh còn có không ít phụ nữ trẻ tuổi, trên người đều không có mảnh vải nào dư thừa, mấy tên tiểu đệ đang bận rộn trong phòng, nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Trung ca, cũng yên tĩnh lại.

Tiểu đệ Giáp: “Có chuyện gì vậy?”

Tiểu đệ Ất ” Trân Nương bị nhóm người kia bắt đi, Trung ca tức giận…”

Tiểu đệ Giáp: “Tao đã cảm thấy lần này không nên ra tay, Trân Nương cảm thấy mình có thể làm được, sẽ không xảy ra chuyện gì. Tao thấy Trân Nương lần này là lành ít dữ nhiều…”

Đám người kia có thể lập tức bắt người đi, hiển nhiên là hiểu được một ít chuyện.

Trân Nương dù có bản lĩnh đến đâu, những người đó cũng không có khả năng dễ dàng tin tưởng cô.

Kết cục cuối cùng…

Cũng sẽ giống phụ nữ trong phòng này.

Tiểu đệ Ất: “Lời này mày cũng đừng có nói trước mặt Trung ca.”

Tiểu đệ Giáp đột nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ: “Này, mày nhìn bên kia…”

Tiểu đệ Ất: “Zoombie tới rồi à?”

Không phải zoombie.

Đó là hai thanh niên.

Đi ở phía trước là một người đàn ông, trong tay cầm một thanh sắt, khom lưng, cẩn thận dọc theo con đường mà đi về phía trước.

Theo sau là một nữ sinh.

Nữ sinh tuổi không lớn, mặc quần áo thể thao, đi theo sau một người đàn ông, dường như có chút lo lắng, luôn nhìn đông nhìn tây.

Tiểu đệ Giáp không biết lấy từ đâu ra một cái kính viễn vọng, sau khi nhìn thoáng qua, lập tức đưa cho tiểu đệ Ất: “Mẹ, con nhóc kia nhìn rất đẹp.”

Hai người liếc nhau, lập tức xách quần ra ngoài tìm Trung ca.

“Trung ca… Bên ngoài có hai người sống sót, có một con nhóc, cực phẩm.”

Trung ca đang tức giận vì chuyện của Trân Nương, nghe thấy lời này, miễn cưỡng đè nén lửa giận: “Cực phẩm?”

Tiểu đệ Giáp liên tục gật đầu, đưa kính viễn vọng ra: “Ngay ở bên kia. “

Trung ca có chút không tin vào ánh mắt của bọn họ.

Nhưng mà vẫn là xem thử một chút.

Hai người đàn ông đang có ý định vào một cửa hàng tiện lợi.

Người đàn ông đang mở cửa, nữ sinh kia thì đang trông chừng, Trung ca liếc mắt một cái liền nhìn thấy dung mạo của nữ sinh.

Tuy rằng không thành thục xinh đẹp như Trân Nương, nhưng ngũ quan đúng là xinh đẹp, cùng Trân Nương là hai loại mỹ nữ khác nhau.

“Chỉ có hai người bọn họ?”

“Chắc vậy, không phát hiện có người khác.”

“Mày đã nhìn thấy chúng bao giờ chưa? Có phải cùng một đội với đám người kia không?”

“Không có… Trong đội ngũ bọn họ không có phụ nữ, người đàn ông kia, gầy như vậy, không giống đám người kia.”

“Trung ca, chúng ta bắt con nhóc kia về, dạy dỗ tốt một chút…” Tiểu đệ Ất không dám nói thay thế Trân Nương, nhưng hiện tại bọn họ đều cảm thấy Trân Nương lành ít dữ nhiều, đoán chừng là không trở về được.

Nếu đã như vậy, tất nhiên họ phải tìm người kế nhiệm.

Phụ nữ trong căn phòng đó, giá trị nhan sắc đều bình thường.

Làm loại công việc này, nhất định phải tìm người xinh đẹp, liếc mắt một cái liền có thể câu hồn người ta đi.

Trung ca không nói gì, bình tĩnh quan sát hồi lâu.

Hai người kia đi vào cửa hàng tiện lợi, dường như định ở đó qua đêm, vẫn chưa đi ra.

Trời sắp tối, lúc này Trung ca mới gọi mấy người, đi đến cửa hàng tiện lợi.

Zoombie gần chỗ này đều đã bị bọn họ giải quyết một lần từ trước, những cửa hàng gần đây bọn họ cũng đã sớm tìm hiểu rõ ràng.

Trung ca dẫn người đá văng cửa của cửa hàng tiện lợi.

Người đàn ông cầm gậy sắt đứng bên cạnh một loạt kệ hàng, lúc cửa bị đá văng ra, hắn ta hoảng sợ, theo bản năng muốn chạy.

Người của Trung ca nhanh hơn, trong phút chốc đã giữ hắn lại, đưa hắn xuống dưới hưởng phúc ngay tại chỗ.

Giải quyết người đàn ông này xong, Trung ca nhìn về phía nữ sinh dường như bị dọa sợ choáng váng, đứng bên cạnh không nhúc nhích.

Hoa Vụ nhịn xuống xúc động vỗ tay, tiếc hận liếc mắt nhìn Lý Hợp chết không nhắm mắt.

Trước đó Hoa Vụ vẫn ngồi trong xe, chưa từng đi xuống.

Người của Trung ca không thấy cô.

Mà Lý Hợp bị trói nhét vào cốp xe, tất nhiên bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy.

Cho nên người của Trung ca cảm thấy bọn họ không cùng một nhóm với đám người kia.

“Các anh… muốn làm gì?” Hoa Vụ nói chậm lại, cô cúi đầu, rụt người, như kiểu không dám nhìn bọn họ.

Tuy rằng Hoa Vụ diễn các vai diễn khác không được lắm, nhưng cũng học được không ít.

Lừa gạt đám người này thì vẫn có thể!

Tiểu đệ Giáp giành trước nói: “Em gái nhỏ, đồng bọn của em đã chết, sau này hãy đi theo bọn anh đi.”

Hoa Vụ: “Các anh… có thể cho tôi ăn no không?”

“Ha ha ha ha…” Đám đàn ông cười to, “Em gái, các anh đương nhiên có thể cho em ăn no, em cứ yên tâm đi theo chúng ta!”

“Thật sao?” Hoa Vụ chỉ vào Lý Hợp đã chết: “Hắn thì không cho tôi ăn no, còn luôn tìm người sống sót đến khi dễ tôi, lấy được thức ăn còn không cho tôi.”

====