Anh nên gật đầu đồng ý lời Ôn Nhiễm nói, hay nên khuyên cô tỉnh táo lại? Ngay cả Tư Hoài Dụ cũng không nghĩ tới, trong cuộc hôn nhân ràng buộc kiểu này cũng có thể nảy sinh tình cảm.
Thấy anh không nói lời nào, Ôn Nhiễm nắm tay Tư Hoài Dụ chặt hơn, cả lời nói và hành động đều thể hiện sự hoảng hốt trong lòng cô.
Bàn tay người phụ nữ mềm mại mịn màng, mặc dù nắm chặt nhưng đối với Tư Hoài Dụ, nó giống như mèo con đang cào vậy, lòng bàn tay tê tê khiến anh nhanh chóng rụt lại.
Ôn Nhiễm thấy giá trị hảo cảm trên đỉnh đầu anh rõ ràng đã tăng lên ba điểm nhưng biểu cảm vẫn bình thản như không, trầm ổn lạnh lùng.
Thú vị thật, đàn ông giả đứng đắn, cô thích nhất.
Ban đêm, một trận gió lạnh thổi qua, Ôn Nhiễm chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh run rẩy rùng mình.
Tư Hoài Dụ thấy vậy thì cởϊ áσ vest của mình khoác lên cơ thể người phụ nữ: “Đừng nghĩ nhiều nữa, về trước đã, lát nữa nói chuyện đàng hoàng với Tư Ngạn .”
Anh không nghĩ Tư Ngạn sẽ vì một người phụ nữ bên ngoài mà ly hôn với Ôn Nhiễm, miễn là cô không đòi ly hôn, những lo lắng này đều là thừa thãi.
Ôn Nhiễm đứng dậy, chậm rãi đi theo sau Tư Hoài Dụ, khi đi qua một con đường nhỏ trong vườn, đèn đường tình cờ bị hỏng.
“Chú nhỏ.” Cô gọi người đàn ông phía trước.
Tư Hoài Dụ dừng lại quay đầu nhìn cô, thấy Ôn Nhiễm có vẻ do dự, anh chủ động hỏi: “Sợ bóng tối à?”
Ôn Nhiễm: “Vâng...”
“Vậy cháu lại đây, đi sát tôi.” Tư Hoài Dụ thấy con đường trước mắt tối đen như mực, điện thoại của anh hết pin rồi.
Ôn Nhiễm không mang theo gì mà chạy ra, anh không hiểu người phụ nữ này chạy được đến đây bằng cách nào.
“Được không?” Ôn Nhiễm còn có chút không dám đến quá gần anh.
“Sao lại không được?” Tư Hoài Dụ thấy cô cẩn thận như vậy, nghĩ mình ngoại trừ bình thường thích mặt lạnh, cũng không hung dữ lắm chứ?
“Cháu nghe người giúp việc trong nhà nói chú nhỏ không thích người khác đến gần.” Ôn Nhiễm bước từng bước đến gần người đàn ông, cô đã tìm hiểu về tính cách của người đàn ông này, anh thậm chí còn tự dọn dẹp phòng của mình, không bao giờ để người khác đến gần lãnh địa của bản thân.
Tư Hoài Dụ nghe vậy không có phản ứng gì, anh chưa bao giờ coi nhà họ Tư là nhà của mình, mỗi người trong ngôi nhà cũ này, đối với anh đều là người xa lạ.
Là một đứa con riêng, đến khi trưởng thành Tư Hoài Dụ mới được đón về nhà họ Tư, nếu không phải thân thể cha của Tư Ngạn ốm yếu, không thể xử lý công việc của công ty, thì ông nội Tư cũng không nhớ đến còn có một đứa con trai như anh.
Thấy anh không nói gì, Ôn Nhiễm kéo kéo áo vest trên người, giả vờ do dự nói: “Bọn họ có vẻ rất sợ chú, nhưng cháu thấy chú nhỏ hoàn toàn không giống với những gì bọn họ nói.”
Tư Hoài Dụ bỗng nhiên thấy hứng thú: “Ồ? Bọn họ nói gì về tôi?”
Thật ra không cần hỏi cũng có thể biết đại khái, nhà họ Tư vẫn luôn do mẹ của Tư Ngạn quản lý, người chị dâu cả đó chỉ biết lợi dụng, luôn coi anh là cái gai trong mắt muốn cướp gia sản, nghĩ đến chắc đã không ít lần nói xấu anh sau lưng.
Ôn Nhiễm liên tục lắc đầu: “Nhưng cháu thấy chú nhỏ không đáng sợ, chú nhỏ rất tốt.”
Người phụ nữ dựa sát vào anh, do chênh lệch chiều cao, vải áo vest vẫn còn cọ vào cánh tay, khiến Tư Hoài Dụ liên tục nghiêng đầu nhìn cô.
Tư Hoài Dụ khẽ mỉm cười chế giễu, khoác cho cô áo khoác là được rồi sao? Cô phải có đầu óc ngu ngốc đến mức nào, mới có thể dùng cái này đến phán định một người tốt xấu?
Trong lòng tuy nói cô ngốc nghếch, nhưng giá trị hảo cảm vẫn tăng thêm hai điểm. Hảo cảm tuy không tăng nhiều, nhưng thái độ của Tư Hoài Dụ đối với Ôn Nhiễm lúc này đã khác hẳn so với lúc ban đầu.