Tư Ngạn nghe xong sắc mặt càng tệ hơn, trước đây Nguyễn Đường ít khi phản đối quyết định của anh ta, mấy hôm trước vì Tư Hoài Dụ, bây giờ lại thêm một Hứa Thời An không quen biết nữa sao?
“Đề nghị của thư ký Nguyễn không tồi, vừa khéo bên tôi còn có một người, các người cũng quen.” Hứa Thời An nói: “Hay là đến bàn chúng tôi cùng ăn đi.”
Nói xong, cậu ta trực tiếp kéo tay Nguyễn Đường đi về phía Ôn Nhiễm, Tư Ngạn đi theo phía sau, muốn kéo Nguyễn Đường về nhưng khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, anh ta khựng lại.
Anh ta không ngờ Ôn Nhiễm cũng ở đây, lòng Tư Ngạn có chút hoảng, tối hôm qua bọn họ còn nằm trên một chiếc giường, làm những việc của các cặp vợ chồng bình thường, hôm nay anh ta đã dẫn tình nhân ra vào nơi công cộng.
Nhưng Nguyễn Đường đã bị Hứa Thời An kéo qua ngồi xuống, mặt người phụ nữ có chút đỏ, vừa rồi cô ta dựa rất gần Hứa Thời An, thấy mùi trên người cậu rất dễ chịu, không nhịn được muốn gần gũi hơn.
Tư Ngạn thấy vậy chỉ còn cách đi theo, Hứa Thời An thấy anh ta đi tới, nói: “Anh rể, tôi ngồi với thư ký Nguyễn, anh không phiền chứ?”
Tư Ngạn không nói gì, ngồi xuống bên cạnh Ôn Nhiễm.
Nguyễn Đường lúc này mới phát hiện, người phụ nữ ngồi chéo đối diện mình lại chính là Ôn Nhiễm, cô ta lập tức nhìn về phía Tư Ngạn, nhưng người đàn ông lại đang lén nhìn người khác.
Tư Ngạn cẩn thận nhìn Ôn Nhiễm, muốn từ vẻ mặt đoán xem cô có tức giận không, anh ta cũng không biết mình lo lắng điều gì, trước đây anh ta và Nguyễn Đường quang minh chính đại xuất hiện trước mặt Ôn Nhiễm như vậy, anh ta cũng không hề nao núng.
Dường như anh ta không thờ ơ với vợ như anh ta tưởng tượng? Ít nhất là bây giờ anh ta muốn biết tâm trạng của Ôn Nhiễm ẩn sau vẻ mặt bình tĩnh kia là gì.
Hứa Thời An gọi phục vụ mang đồ ăn lên lại lần nữa, lúc này Ôn Nhiễm lên tiếng.
Cô nói: “Tôi no rồi, không cần đem món của tôi lên, tránh lãng phí.”
Hứa Thời An nhướng mày gật đầu, muốn cười, đúng là vậy, tức no rồi thì còn ăn được gì nữa?
Ôn Nhiễm ngồi đối diện cậu, tất cả những biểu cảm nhỏ nhặt của Hứa Thời An đều bị cô nhìn thấy, có lẽ trên cả bàn ăn, chỉ có cậu là vui vẻ nhất.
Là người thích gây chuyện, Hứa Thời An sao có thể không làm gì được chứ?
Cậu rót cho Nguyễn Đường một ly rượu vang đỏ, nói: “Thư ký Nguyễn, loại rượu này là phiên bản giới hạn, cô nếm thử xem.”
Chủ tịch tập đoàn Ôn thị đích thân rót rượu cho cô ta, Nguyễn Đường có chút thụ sủng nhược kinh, ngay cả Tư Ngạn cũng chưa từng làm chuyện này cho cô ta.
“Cảm ơn Hứa tổng.” Nguyễn Đường õng ẹo nói lời cảm ơn, ánh mắt vẫn liếc nhìn Hứa Thời An.
Hứa Thời An rót xong rượu ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt của cô ta, hai người nhìn nhau, cảm giác có chút kỳ lạ.
Ôn Nhiễm nhìn cảnh này mà muốn cười, cô không cần nhìn Tư Ngạn cũng biết sắc mặt anh ta chắc còn đen hơn cả đáy nồi.
Cô xem Hứa Thời An nhìn Nguyễn Đường, đôi mắt đào hoa kia dù không phóng điện cũng rất tình cảm.
“Lần trước gặp thư ký Nguyễn trong ánh đèn mờ tối, không nhìn rõ mặt, hôm nay nhìn thấy, lại càng xinh đẹp hơn.” Hứa Thời An khen ngợi, Nguyễn Đường thì cúi đầu e thẹn.
Ôn Nhiễm thấy cậu nói toàn chuyện nhảm nhí, toàn là lời dối trá, Hứa Thời An là loại người chơi bời, cái hộp đêm nào ở Đế Đô mà cậu chưa từng đến? Người đẹp như tiên đã nhìn đến mức hoa mắt, cậu nói những lời này, bản thân cậu có tin không?
Ngay cả Tra Tra cũng kinh hô trong đầu Ôn Nhiễm: “Chẳng lẽ sức hấp dẫn của nữ chính Nguyễn Đường lại tăng lên một bậc rồi sao? Hứa Thời An đã bị hào quang làm mờ mắt rồi ư?”
Ôn Nhiễm cười nói: “Chắc là mắt dính phân rồi.”