“Là chị, quan tâm đến em không phải là điều nên làm sao?” Ôn Nhiễm rất tự nhiên ngồi xuống trước bàn trà trong văn phòng, cầm ấm trà rót cho mình tách trà.
Nếm thử một ngụm rồi nhíu đôi mày thanh tú, hỏi: “Sao lại là trà ướp hoa này?”
Hứa Thời An không vui nói: “Muốn uống thì tự pha đi.” Cậu không muốn hầu hạ tiểu thư.
Ôn Nhiễm liếc nhìn giá trị hảo cảm trên đầu người đàn ông, vậy mà lại có 45 điểm, có hơi thú vị.
Đây là người có độ hảo cảm cao nhất trong ba đối tượng công lược, nhưng vẫn chưa đạt được mức trung bình.
Hứa Thời An không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với nhà họ Ôn, là đứa trẻ được nhà họ Ôn nhận nuôi, cha mẹ nguyên chủ đều đã mất, cô cũng đã lấy chồng, hiện tại cậu là tổng giám đốc điều hành của Ôn thị.
Trước kia, nguyên chủ thường đến văn phòng của ba để chơi, cách bài trí ở đây cũng không thay đổi, Ôn Nhiễm đưa tay kéo ngăn kéo dưới bàn trà, đây là nơi cất giữ trà.
Đợi đến khi cô mở ngăn kéo ra, nhìn thấy chỗ vốn dĩ để lá trà giờ toàn là các loại thuốc lá, Ôn Nhiễm hơi nhíu mày, nói với Hứa Thời An: “Ba mới mất một năm, mà em đã vứt hết trà quý của ông ấy đi rồi sao?”
Hứa Thời An nói: “Không vứt, tặng cho một số khách hàng có quan hệ tốt với nhà họ Ôn rồi.”
Ba Ôn thích trà, những loại trà đó của ông đều rất đắt tiền, Hứa Thời An không uống lại thấy chật chỗ nên đã tặng hết cho người khác.
Ôn Nhiễm nhìn quanh văn phòng, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, cô thấy thêm một tủ rượu lớn, liền bước tới mở ra xem, khoảnh khắc mở cửa tủ, một luồng khí lạnh tỏa ra, bên trong chất đầy các loại rượu nổi tiếng.
Hứa Thời An thấy cô tùy tiện lục lọi trong địa bàn của mình, giọng điệu không tốt lắm: “Ôn Nhiễm, không ai dạy chị không được tùy tiện đυ.ng vào đồ của người khác sao?”
“Em không phải người khác, em là em trai của chị.” Ôn Nhiễm hơi tức giận nói: “Sao em lại còn uống rượu? Thật là làm loạn.”
“Chị mới rời đi có nửa năm, mà em đã rượu chè bê bối rồi?” Cô nói: “Em quên là cơ thể mình không thể uống rượu à?”
Hứa Thời An bị bệnh dạ dày rất nghiêm trọng, trước kia khi nguyên chủ còn ở nhà họ Ôn, cô luôn đặc biệt để ý đến phương diện này, quản lý cậu rất chặt.
“Nếu có thời gian thì chị nên lo cho bản thân mình trước đi.” Hứa Thời An chỉ nhỏ hơn Ôn Nhiễm vài tháng, trước đây thì thôi đi, bây giờ đã là tổng giám đốc của Ôn thị rồi, vậy mà còn phải nghe cô dạy bảo.
“Ting, giá trị hảo cảm của Hứa Thời An -5.”
Chỉ cần có đối tượng công lược bị trừ điểm, hệ thống tra nữ nhất định sẽ nhảy ra mắng nhiếc: “Đồ đàn ông thối tha, quan tâm đến cậu mà còn không biết ơn.”
Ôn Nhiễm chỉ cười nhạt, cô vốn cũng không quan tâm đến cậu ta thật, đối xử tốt với người khác không có nghĩa là đối phương phải chấp nhận, cả nhà nguyên chủ đối xử tốt với đứa con nuôi này đến mức không thể chê vào đâu được, nhưng cũng có thấy Hứa Thời An cảm kích bao nhiêu đâu?
Những thứ bạn cho đi, chỉ khi đối phương cảm thấy tốt thì mới tính.
Ôn Nhiễm thấy cảm xúc của cậu có biến động, lập tức chuyển hướng: “Chị chỉ quan tâm đến sức khỏe của em thôi, bây giờ em là người thân duy nhất trên đời này của chị.”
“Nếu em không thích, sau này chị sẽ không nói những lời này nữa.”
Hứa Thời An nghe cô nói vậy, câu nói phản bác đã chuẩn bị sẵn trong cổ họng nghẹn lại, thấy ánh mắt Ôn Nhiễm chân thành, nhất thời cậu không biết phải nói gì.
Ôn Nhiễm nhận ra Hứa Thời An dường như không nghĩ rằng bản thân sẽ chịu thua, cả người cậu đều cứng nhắc.
“Ting, giá trị hảo cảm của Hứa Thời An +5.”
Điểm vừa bị trừ đã được cộng lại, Ôn Nhiễm tiếp tục quan tâm hỏi: “Năm nay em đã đi kiểm tra sức khỏe định kỳ chưa?”
Hứa Thời An nói: “Công ty nhiều việc, bận quá.”
Ôn Nhiễm nghe cậu nói vậy thì biết cậu chưa đi, Hứa Thời An trong truyện chính là một tay chơi có tiếng, công ty bận gì chứ, chắc là tối nào cũng ngâm mình trong quán bar.