Quyển 1 - Chương 25: Tiểu kiều thê bị ép gả thay

Cố Nhược Kiều còn không biết mình đang gặp nguy hiểm, tưởng rằng Mặc Hành đang cùng nàng chơi đùa. Nàng cố gắng cúi người, định ngồi cao hơn để với lấy quyển sách.

Mặc Hành cuối cùng không nhịn được nữa, dùng sức giữ chặt vòng eo nàng, ấn nàng xuống người mình. Do phải kìm nén quá lâu, cánh tay hắn đã nổi gân xanh.

Sau đó, Cố Nhược Kiều cảm thấy có điều không ổn. Nàng không phải là nguyên thân, không phải là một tiểu thư khuê các không hiểu biết gì. Ngay lập tức, nàng không dám tiếp tục giành lấy nữa.

Nhưng Mặc Hành đã bị nàng chọc giận, đâu dễ dàng buông tha. Nàng cảm thấy cơ thể mình bị kéo xuống, và ngay lập tức nằm trên bàn.

Mặt Cố Nhược Kiều đỏ bừng, nhưng vẫn phải giả bộ tỏ vẻ khó hiểu.

“Tướng quân?”

Nàng cảm giác Mặc Hành đang kéo nàng sát lại gần hắn, đúng vào chỗ nhạy cảm.

Cố Nhược Kiều lập tức xấu hổ đỏ mặt, bản năng muốn xoay người, nhưng lại bị Mặc Hành giữ chặt tay bên tai.

“Tướng quân…”

Giọng nàng nhẹ nhàng và mềm mại, thân thể như không có xương. Nàng cảm thấy có thể bị hắn đặt vào đủ mọi tư thế, chịu đựng mọi sự trêu chọc từ hắn.

“Vật nhỏ, ngươi có phải cố ý không?”

Giọng nam nhân khàn khàn, ánh mắt thâm thúy đầy nguy hiểm, như một con thú hoang đang ngủ đông, bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới cắn một cái.

Trong lòng Cố Nhược Kiều run lên, nàng lắc đầu: “Kiều Kiều không hiểu ý tứ của tướng quân?”

Nàng thấy hắn cúi người, mặt chôn ở cổ nàng, như đang ngửi cái gì đó. Hơi thở nóng rực phả lên da thịt nàng, khiến nàng run rẩy.

Cố Nhược Kiều không thể chịu nổi sự trêu chọc như vậy, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Tướng quân…”

Hắn hỏi: "Ngươi còn giữ quyển sách nào như vậy không?”

Cố Nhược Kiều lắc đầu: “Đã không còn nữa.”

“Thật tốt.”

Cố Nhược Kiều không biết hắn đang nói tốt cái gì.

Nhưng giây tiếp theo, hắn đột nhiên buông nàng ra. Hắn bế nàng lên, một lần nữa đặt nàng ngồi trên đùi mình. Chỉ có điều lần này thì khác biệt hơn rất nhiều. Nàng gần như dán sát vào người hắn, có thể rõ ràng cảm nhận từng nhịp hô hấp của hắn và sự thay đổi phía dưới.

Đặc biệt là ánh mắt hắn nhìn mình, khiến nàng cảm thấy như thể hắn có thể nuốt chửng nàng bất cứ lúc nào. Cố Nhược Kiều cố gắng động đậy một chút, nhưng mỗi lần đều bị hắn khống chế, chỉ có thể bị hắn giữ chặt và cọ xát. Nàng thực sự muốn tìm một chỗ nào đó để chui vào!

Cố Nhược Kiều phải cố nén tiếng hừ. Nàng không biết rằng khuôn mặt đỏ bừng của mình cùng với vẻ kiều diễm ướŧ áŧ lại càng khiến nam nhân trở nên hưng phấn hơn.

Hắn đột ngột nói: “Ngày mai ta sẽ không ở đây.”

Cố Nhược Kiều hiểu nguyên nhân, nhưng vẫn làm bộ như không biết gì.

Mặc Hành kiên nhẫn giải thích: “Ta phải về tướng quân phủ.”

Cố Nhược Kiều không hiểu lắm. Hắn không phải vẫn luôn ở trong phủ sao?

Mặc Hành tiếp tục nói: “Lần này là khải hoàn hồi triều.”

Cuối cùng thì Cố Nhược Kiều cũng hiểu, niềm vui trong ánh mắt nàng lập tức nở rộ. Nàng cười tươi, như thể đang chờ mong điều gì.

Thấy vậy, Mặc Hành chợt không biết nên nói gì. Nhưng hắn vẫn hạ quyết tâm: “Nếu không có việc gì, trong khoảng thời gian này, ngươi không cần ra ngoài, biết không?”

Ánh sáng trong mắt Cố Nhược Kiều quả nhiên giảm sút rõ rệt. Nhưng nàng không hỏi thêm, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, tướng quân.”

Vẻ nhẫn nhịn chịu đựng của nàng khiến lòng hắn đau xót. Hắn đã tưởng rằng nàng sẽ hỏi lý do, sẽ chất vấn có phải vì hắn không muốn gặp nàng hay không. Nhưng nàng không nói gì, cứ vậy bình tĩnh tiếp nhận.

Đuôi mắt nàng rõ ràng ươn ướt, đầy vẻ uất ức. Mặc Hành không khỏi nghĩ đến, có lẽ nàng ở Cố phủ thường xuyên bị đối xử như vậy, nên không biết cách phản kháng.

Hắn vừa định nói gì đó, Cố Nhược Kiều đã miễn cưỡng cười vui và chuyển sang đề tài khác.