Chương 8: Thế Giới 1: Kiều Nữ Nhà Đồ Tể (8)

Lô Bảo Bảo còn nhỏ, ngẩng đầu, lúc tam thẩm cúi đầu thay đổi biểu cảm, đều bị cô nhìn thấy.

Lúc này cô đã hiểu chỗ kỳ lạ mình cảm thấy trước đó là gì rồi, nếu tam thẩm thật sự lo lắng cho đại đường tỷ, cũng sẽ không than phiền nàng ấy bất cẩn khi nàng ấy vừa được đưa về. Bây giờ nghĩ lại, mấy câu mình không nghe rõ đó hình như là tam thẩm cảm thấy đại đường tỷ chảy nhiều máu như vậy, có thể không cứu được.

Đại phu còn không nói gì, tam thẩm đã phán tử hình cho mình rồi, đây không phải là không muốn người ta khỏe mạnh sao?

"Máu đã ngừng rồi, sau này cứ xem nó có thể tỉnh lại không. Ta kê hai gói thuốc, mọi người nấu, cho dù dùng cách gì cũng nhất định phải uống vào. Nếu như đứa bé tỉnh lại, thì cho người đi tìm ta, nếu như uống hết mấy gói thuốc này mà vẫn chưa tỉnh lại..."

Đại phu còn nói xong, nhưng người ở đây đều hiểu.

"Sẽ không sao đâu, đại nha đầu cát nhân tự có thiên tướng, nhất định sẽ tỉnh lại."

Giang Bạch Nga nghe đại phu nói mà sợ đến mức nhũn chân, lúc này vẫn là Lô Miêu Thị bình tĩnh, bà ấy lấy tiền chữa bệnh đưa cho đại phu, lại cảm ơn bà con đã đưa con bé tới. Thấy Giang Bạch Nga ngu ngơ ngồi ở đầu giường của con gái, bà ấy lập tức vỗ lưng nàng ta.

"Còn không mau đi nấu thuốc cho con bé, đại nha đầu là một đứa bé ngoan, có thể nhẫn tâm để cô và lão đại người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao? Nhất định nó có thể tỉnh lại, cô là mẹ ruột lại không mong con cái khỏe mạnh à, cảm thấy đứa bé không sống nổi như đứa hồ đồ nhà lão tam sao?"

"Đúng đúng đúng, con phải đi nấu thuốc cho đại nha đầu."

Đừng thấy ngày thường Giang Bạch Nga coi trọng con trai hơn con gái, đứa con gái này cũng là miếng thịt rơi xuống từ người nàng ta, sao lại thật sự không thương chứ?



Vào lúc này nàng ta như tìm được hy vọng, xách gói thuốc chạy đến phòng bếp. Lúc đi qua Lưu Lan Hoa, còn đυ.ng mạnh vào bả vai của ả, hoàn toàn không có vẻ ăn ý thân thiện cùng ghét vợ lão nhị như ngày thường.

Nàng ta còn nhớ những lời không may mắn mà vợ lão tam vừa nói, nếu như con gái của nàng ta có chuyện không may, nhất định do vợ lão tam nguyền rủa.

Lưu Lan Hoa cũng không ngờ đại tẩu sẽ làm hành động như vậy, nhìn mẹ chồng thiên vị không định bênh vực ả, Lưu Lan Hoa che khuỷu tay bị đυ.ng đau, mím môi vùi đầu đi đến nhà phía Tây của mình.

Chỉ là một vụ bất ngờ, giữa đại phòng và tam phòng trước giờ hòa thuận đã xuất hiện hiềm khích.

"Nhị nha đầu, ngươi trông nom đại tỷ."

Lô Miêu Thị dặn dò nhị tôn nữ đứng ở ngoài cửa, bà ấy cũng lo cho đại tôn nữ, nhưng trong nhà còn có một đống chuyện chờ bà ấy lo liệu, không thể nào canh giữ ở đầu giường của tôn nữ.

"Vâng."

Vào lúc này Lô Bảo Bảo cũng không dám nói gì ra vẻ thông minh nữa, lúc tâm trạng của nãi nãi tốt sẽ gọi cô là cháu ngoan hoặc Bảo Bảo. Lúc này gọi cô là nhị nha đầu, có thể thấy tâm trạng của bà ấy vô cùng tệ, đây cũng không phải lúc đùa giỡn.

Lô Bảo Bảo đi vào phòng, dịch ghế đến ngồi ở đầu giường, ngoan ngoãn làm máy theo dõi. Không ai chú ý tới, giữa lúc hai người chuyển giao công việc, cô gái nhỏ trên giường dừng hô hấp trong chốc lát.

Chính vào giờ phút này, "Lô Tú Ngọc" vào trong cơ thể của cô gái cùng tên với mình, lại là một linh hồn đến từ đời sau.