Lúc ăn no ngủ trưa là thích hợp nhất, không chừng trong mơ còn có thể nếm lại mùi vị của lòng heo chua cay.
Đại phòng và tam phòng thầm chửi rủa cặp vợ chồng lười biếng này, thấy bà cụ không nói gì, cũng chỉ có thể nhịn xuống.
******
"Lão bà tử, ta về rồi, hôm nay khá may mắn, có mấy nhà chuẩn bị gϊếŧ heo bán, ta đặt được sáu con heo. Tháng này mấy nhà muốn làm tiệc, mấy con heo này cũng đủ dùng rồi, ha ha ha, trong nhà vừa có thể kiếm không ít bạc."
Lô Lão Đồ trở về vào lúc cả nhà ăn cơm xong chưa được bao lâu.
"Sao về sớm vậy, trong nhà không để lại cơm cho ông."
Lô Miêu Thị không ngờ ông cụ tìm đủ heo nhanh như vậy, cơm nấu buổi trưa đã sớm bị ăn sạch rồi, vốn dĩ không chuẩn bị phần của Lô Lão Đồ.
"Không cần, tôi ăn mì ở ngoài rồi."
Lô Lão Đồ cười ha ha, thật ra thì hôm nay ông ấy đã sớm hoàn thành nhiệm vụ rồi. Nhưng ông ấy không muốn ăn cơm nhà, vì vậy lề mề ở bên ngoài, kéo dài tới giờ cơm ăn hai bát mì dương xuân ở bên ngoài rồi mới về.
Bà cụ chỗ nào đều tốt, như quá tính toán. Nhà họ mở sạp thịt, nhưng ngày ăn mặn lại có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng Lô Lão Đồ cũng biết công lao của bà cụ lớn hơn, sau khi Lô Miêu Thị quản lý việc nhà, nhà họ Lô ngoài đưa đứa bé đi học, còn liên tục mua thêm mười hai mẫu ruộng tốt, một số tự trồng trọt, một số cho thuê.
Theo Lô Miêu Thị giải thích, con trai lớn rồi kiểu gì cũng phải ở riêng. Khi người lớn như họ không chăm sóc được, ruộng đất là thứ cho chúngsống yên phận. Nhân bây giờ tích thêm chút tiền mua ruộng đất, tương lai họ cũng có thể yên tâm đi rồi.
Lô Lão Đồ hiểu bà cụ lo lắng cho nhà lão nhị, trong lòng ông cụ cũng thiên vị, ai bảo lúc nhỏ lão nhị yếu ớt thường bị bệnh, ông ấy và bà cụ ngày đêm thấp thỏm rất sợ ngày nào đó sẽ mất đứa con trai này. Lo lắng tới bây giờ, cho dù trong lòng họ biết rõ sự yếu ớt của con trai bây giờ phần lớn đều là giả vờ.