Chương 3: Thế Giới 1: Kiều Nữ Nhà Đồ Tể (3)

Khiến người ta khó hiểu nhất chính là nước da trắng mịn như ngọc của cô, cho dù con gái nhà nông được người nhà yêu thương thế nào, ít nhiều vẫn phải làm ít việc. Vì vậy màu da của họ đa số đều có màu lúa mì, đại tôn nữ của nhà họ Lô có làn da mật ong tiêu chuẩn, tôn nữ Lô Thảo của tam phòng nhỏ nhất năm nay năm tuổi, vẫn chưa từng làm lụng mà da cũng hơi vàng.

Nhưng Lô Bảo Bảo như được ông trời thiên vị, làn da trắng như tuyết phơi kiểu gì cũng không đen. Cho dù làm lụng một ngày phơi da đến mức đỏ bừng, chờ sau một đem, vẫn trắng mịn đến mức khiến những quý tiểu thư được nuông chiều phải xấu hổ.

Khi xung quanh vắng lặng Lô Miêu Thị cũng thường xuyên cảm thán, nhị tôn nữ đẹp đến mức không giống con nhà họ Lô, có lẽ cũng xem là chuyện duy nhất có thể an ủi Lô Miêu Thị sau khi cưới cô vợ lười của nhà họ Từ.

Nhất là hai năm nay khi tuổi tác lên cao, tôn nữ càng xinh đẹp hoạt bát, nói lời dễ nghe cũng không kém cha ruột luôn khiến người ta vui vẻ, trong lòng Lô Miêu Thị cũng càng thiên vị đứa tôn nữ này.

Con người thích sự vật xinh đẹp, không ai có thể chống cự một đứa bé xinh đẹp lại dẻo miệng, nhất là khi đứa bé này còn là con cái nhà mi.

“Này, nếm thử cho ta.”

Lô Miêu Thị cầm muỗng gỗ sạch sẽ bên cạnh, múc một muỗng cháo, thổi tới khi không còn nóng mới đưa đến miệng Lô Bảo Bảo.

Đây là bữa nhẹ, trong nhà này trừ thằng hai Lô Gia Phú không biết xấu hổ ra, cũng chỉ có Lô Bảo Bảo có thể hưởng thụ sự đối đãi này từ trên người Lô Miêu Thị “công chính nghiêm minh” này.

Đôi mắt to của Lô Bảo Bảo lập tức sáng ngời hơn, ngậm muỗng canh, ngậm cháo ngô sền sệt mềm dẻo đó vào miệng, sau đó hạnh phúc híp mắt lại.

“Ngon quá, nãi nãi , Bảo Bảo yêu nãi nhất, Bảo Bảo thật là đứa bé hạnh phúc nhất trên đời.”

Chiếm được hời, Lô Bảo Bảo càng ra sức, liên tục nói lời dễ nghe với bà cụ. Những thứ này đều là tinh hoa cô học được từ cha ruột của thế giới này.



Còn thể diện là cái gì, cô quên từ lâu rồi.

“Được rồi, chỉ thử thôi.”

Bên ngoài phòng bếp đã có người dáo dác nhìn quanh, Lô Miêu Thị bỏ cái muỗng tôn nữ vừa ăn sang một bên, khóe miệng lại kéo xuống, dáng vẻ của một trưởng bối cứng ngắc nghiêm túc.

“Đây là cho mẹ ngươi, đừng cho cha ngươi ăn trộm.”

Lô Miêu Thị múc đến đáy nồi, vớt một quả trứng gà đã chín, bỏ vào bát, bảo Lô Bảo Bảo mang về cho mẹ.

Mặc dù Lô Miêu Thị không thích đứa con dâu lười biếng này, nhưng không bỏ mặc đứa con của con trai mình thương yêu, bà ấy luôn mong đợi Từ Thị có thể sinh cho mình một đứa cháu trai đẹp như Lô Bảo Bảo, tất nhiên sẽ không khấu trừ thức ăn của đứa con dâu này.

Lô Miêu Thị làm một cách quang minh chính đại, cũng không sợ mấy đôi mắt nhìn lén bên ngoài. Lúc mấy đứa con dâu nhà họ Lô muốn có con, cách ngày sẽ không thể thiếu một quả trứng gà, đây không phải là hành động ăn nhẹ quá mức. Lô Miêu Thị cũng không sợ người khác trong nhà cảm thấy mình cư xử bất công.

“Dạ.”

Lỗ tai của Lô Bảo Bảo run lên, bưng bát, cúi đầu chạy chậm rời khỏi phòng bếp.

“Hừ.”

Cảm nhận được những tầm mắt nhìn chằm chằm phòng bếp biến mất, Lô Miêu Thị khẽ hừ một tiếng, một đám hạn hẹp.