Chương 27: Thế Giới 1: Kiều Nữ Nhà Đồ Tể (27)

“Đây là cỏ long đảm, sinh sản nhiều vào ba mùa xuân hạ thu, lá cây mọc trên thân dài, hình dáng tương tự đá cuội. Chóp lá nhọn dần, cạnh lá tương tự răng cưa.”

“Đây là cỏ cự khuẩn, heo nhà chúng ta thích ăn nó nhất, loại cỏ này chỗ nào cũng có, hơn nữa lớn rất nhanh. Về cơ bản cắt đợt này đến đợt khác, tìm ra cũng thuận lợi.”

“Đây là cỏ xa tiền, loại cỏ này chỉ có vào thời gian này, bình thường trong thôn có ai tiêu chảy ho khan đều sẽ hái loại cỏ này để ăn, nghiền nát nó còn có thể thoa lên nhọt độc, hiệu quả cũng rất tốt.”

...

Lô Tú Ngọc giới thiệu cỏ heo cho hai muội muội, vì đề phòng họ cắt nhầm, bỏ loại cỏ heo không thể ăn vào trong giỏ trúc, còn đặc biệt cắt mấy bụi chia ra giao cho họ, bảo họ tìm theo tiêu chuẩn này tìm cỏ.

Cỏ dại bên bãi sông mọc um tùm, rất nhiều cỏ tranh thủy sinh còn cao hơn cả người, hơn nữa có rất nhiều cỏ dại giống cỏ long đảm, cạnh lá như răng cưa. Mặc dù vị trí có quần áo ngăn cản vẫn có thể bị đâm đau, đừng nhắc tới nơi bị lộ ra như cổ tay mắt hay cá chân.

Lô Bảo Bảo lấy tay che mặt, sợ cỏ tranh cao hơn người rạch vào mặt mình. Lúc đi bộ cô cũng vô cùng cẩn thận, tránh những cỏ dại có cạnh lá sắc bén.

So ra, Lô Tú Ngọc và Lô Tú Tâm tự tại hơn, hai người không hề sợ răng cưa của lá, trực tiếp lấy tay gạt cỏ tranh trước mặt, chạy tung tăng trong bụi cỏ tạp nham.



Bởi vì hai người mở đường phía trước, tình cảnh của Lô Bảo Bảo lập tức khá hơn. Mặc dù như vậy, cô vẫn cảm thấy mấy chỗ trên người đau rát, hình như bị thương rồi.

“Các muội cắt cỏ heo ở đây đi, đừng đi lên núi, cũng đừng nghịch nước trong sông.”

Lô Tú Ngọc dẫn hai muội muội tới một nơi um tùm cỏ heo, phần lớn cỏ ở đây đều là loại heo thích ăn, đồng thời cũng không có cỏ tranh quá cao, để cô ấy có thể quan sát rõ ràng hành động của hai muội muội.

“Được.”

Lô Bảo Bảo và tiểu đường muội đồng thanh đồng ý, sau đó bỏ giỏ trúc xuống, cầm liềm tìm kiếm cỏ dại giống với hàng mẫu trong tay.

Bởi vì vừa làm việc, động tác của hai người rất chậm, gần như cắt mỗi bụi cỏ cũng phải tốn thời gian nửa chén trà để đối chiếu cỏ trong tay. Lô Tú Ngọc cũng tạm thời không làm việc, ở bên cạnh lặng lẽ quan sát động tác của hai đường muội, kịp thời chỉ bảo lúc họ cắt nhầm cỏ.

Chỉ là một công việc đơn giản, nhưng cũng có thể nhìn ra tính cách của hai đường muội.

Bảo Bảo cắt một nắm sẽ dịch sang một bên, đội nón nhỏ ngồi chồm hổm dưới đất làm việc giống như một cây nấm ô nhỏ đang chuyển nhà, cũng giống là một con ốc sên nhỏ, làm việc chậm rãi. Nhưng cô không khiến người ta phiền muộn, mà chỉ cảm thấy đáng yêu.