Nghĩ tới đây, Lô Tú Ngọc vừa tỉnh táo không khỏi nhíu mày, nhị thẩm của nguyên chủ hình như là một phiền phức lớn. Thời kỳ gây dựng sự nghiệp Lô Tú Ngọc cũng từng đọc không ít tiểu thuyết để giải tỏa áp lực, trong đó có không ít tiểu thuyết tương tự tình cảnh bây giờ của cô ấy.
Cha mẹ hiền, ông bà nội thiên vị, chú thím hút máu cực phẩm, hình như cô ấy đã trở thành nữ chính truyện làm ruộng tiêu chuẩn.
“Nãi nãi! Đại nương! Đại đường tỷ tỉnh rồi!”
Lô Tú Ngọc vừa nhớ lại vài việc làm thường ngày của người thân cực phẩm hành hạ nữ chính truyện làm ruộng, màng nhĩ đã bị giọng nữ cao vυ"t ở bên cạnh đâm đau. Cô ấy che lỗ tai theo bản năng, sau đó quay đầu nhìn nơi phát ra âm thanh.
Đó là một cô bé năm sáu tuổi, ngoại hình trắng trẻo non nớt, gò má bụ bẫm, Lô Tú Ngọc không nhịn được hơi tay ngứa. Khuôn mặt nhỏ mũm mĩm như vậy, nếu có thể búng một cái, nhất định sẽ có hiệu ứng đặc biệt duang~ duang~ duang như trong phim hoạt hình.
Cũng không ai biết, Lô Tú Ngọc thô kệch, bị nhân viên gọi là người đàn bà thép còn có trái tim thiếu nữ đâm mê thứ dễ thương. Sau khi kinh tế dư dả cô ấy đã mua búp bê chất đầy một phòng, trong điện thoại còn lưu vô hình ảnh đáng yêu, lúc rảnh sẽ dùng mắt hít mấy ngụm.
Cô ấy không biết mình đã tốn bao nhiêu ý chí, mới kiềm chế được đôi tay tội ác rục rịch của mình.
Đây là con gái của cặp vợ chồng cực phẩm, trong ký ức của nguyên chủ, cô cũng là người lười biếng giở thủ đoạn, lúc Lô Tú Ngọc kế thừa những ký ức này đều không có thiện cảm với nhà hai và nhà ba. Nghĩ tới đây, Lô Tú Ngọc không khỏi cảm thấy đáng tiếc, đứa bé đáng yêu như vậy lại được cặp cực phẩm sinh ra.
Ánh mắt của đường tỷ khiến Lô Bảo Bảo hơi sợ hãi, cô không biết tại sao một đứa bé mười tuổi có thể có ánh nhìn sâu lắng như vậy. Mặc dù không thân, nhưng cô cũng nhớ trước đây đại đường tỷ không phải như vậy.
Những người lớn chạy qua, Lô Bảo Bảo không kịp ngẫm nghĩ thì bị đại bá mẫu chạy như bay đến kéo ra. Người của nhà cả vừa khóc vừa cười, vây quanh con gái/ tỷ muội thoát khỏi cửa tử.
Rõ ràng cô không còn chuyện gì ở đây nữa, Lô Bảo Bảo dứt khoát rời đi, sự nghi ngờ vừa rồi cũng bị quên mất.
******
“Mẫu thân, có thể bưng một chậu nước cho con không, con muốn lau mặt.”
Đêm đến, Lô Tú Ngọc nói một yêu cầu nhỏ với người mẹ đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, Giang Bạch Nga đang thương con gái, tất nhiên sẽ đồng ý.
Thật ra mục đích mà Lô Tú Ngọc muốn một chậu nước cũng không phải để rửa mặt, mà là thấy rõ gương mặt của mình.
Nhà họ Lô không có gương, không nói kính lưu ly mà quan to hiển hách dùng, kính đồng tệ nhất cũng là vật hiếm ở nông thôn. Họ có thể khẽ cắn răng mua, nhưng một món đồ dùng để soi mặt, không đáng để họ tốn số tiền lớn như vậy.