Chương 7

Sau đó cha Tần Trạch xảy ra chuyện, người đã mất, đối phương bồi thường hai mươi lăm lạng bạc để giải quyết riêng.

Số tiền này vốn dĩ là để cho Tần Trạch và Tần Lâm mỗi người một nửa, dùng để sau này cưới vợ.

Nhưng Tần Trạch đã trên dụ già, dưới dỗ trẻ, lấy toàn bộ chỗ này để dùng cho việc học hành của hắn. Sau này Tần gia không còn tác dụng, Tần Trạch lại cưới con gái thương hộ.

Hắn thì bò lên được, nhưng nương hắn là Trình thị và đệ đệ Tần Lâm của hắn thì khổ sở. Nghe nói mấy năm trước, Tần Lâm cưới một quả phụ có con riêng. Hiện giờ nhi tử của Tần Lâm bị bệnh, trong nhà lại không có tiền chữa trị.

Theo lý thuyết, sau khi Tần Trạch đỗ tú tài là có thể báo đáp người nhà, nhưng hắn thật sự nhẫn tâm, chỗ tốt hưởng một mình, một chân đá bay cả Tần gia đi.

Nhị phòng, tam phòng ở Tần gia mấy năm nay cũng đã nhìn ra, Tần Trạch chính là một con sói mắt trắng.

Ánh mặt trời ấm áp.

Ngoài ruộng vẫn còn nông dân đang làm việc, từng giọt mồ hôi rơi xuống, đến tận trưa mới lục tục quay về.

Tần gia vẫn chưa chia nhà, Tần nhị thúc và Tần tam thúc nhìn Tần Lâm ủ rũ cau mày, trừ nói những lời an ủi ra thì cũng không trợ giúp được gì nữa.

Bọn họ cũng có gia đình nhỏ của mình, lại nói mấy năm trước Tần Trạch đọc sách, tuy rằng nói là dùng tiền bồi thường cái chết của cha, nhưng có ai gặp được hắn đâu mà biết.

Tiền còn không đủ dùng, chưa nói đến chuyện khác, chỉ tiền đi đường và tìm người bảo vệ, tiền cũng chảy đi như nước từ lâu.

Trước kia nhị thẩm và tam thẩm muốn níu kéo lại một chút. Tần Trạch nói khi hắn có tiền đồ, sẽ quay lại báo đáp. Người một nhà cắn răng đưa cho hắn, nhưng kết quả đến một cái rắm cũng không thấy.

À, vẫn có, ít nhất sau khi Tần Trạch có công danh, trong nhà được miễn thuế má và lao dịch. Nhưng trừ những thứ này, Tần Trạch chưa từng gửi một xu nào về. Đến tiền cho mấy đứa trẻ con mua miếng đường cũng không có.

Nam nhân của Tần gia về nhà, Trình thị đã làm xong cơm, hơi hơi cong eo, cười cười lấy lòng với nhị phòng và tam phòng.

Tần nhị tẩu liếc nhìn quả phụ mà Tần Lâm cưới về một cái, lại xem xét liếc mắt đứa con gái riêng của quả phụ: “Nhà đã nghèo muốn chết, lại còn lắm miệng ăn.”

Đứa bé cúi đầu, sắc mặt quả phụ trắng bệch.

Tần Lâm mở miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn chưa nói ra.

Lão thái thái hừ một tiếng: “Còn ăn cơm không đây?”

Tần nhị thúc kéo kéo thê tử của mình phía dưới gầm bàn, cuộc cãi vã im ắng lại.

Sau khi ăn xong, Trình thị và con dâu nhanh chóng thu dọn, nhị phòng tam phòng thì nghỉ ngơi, nhưng làm được một nửa bỗng nhiên trưởng thôn mang theo người đến tìm bọn họ.

“Lão tứ, lão tứ.” Tần gia gia đứng thứ tư trong những người đồng lứa với ông.

Nghe được giọng của trưởng thôn, các nam nhân của Tần gia đều quay lại phòng khách. Trưởng thôn cười ha hả nói: “Lão tứ, ta đã nói phúc khí của ngươi còn ở phía sau mà.”

Tần gia gia ngơ ngác: “Phúc khí cái gì?”

Thôn trưởng kéo người ở phía sau lên trước: “Tần Trạch phái người từ kinh thành về tặng đồ cho các ngươi.”

Nam tử kia lập tức hành lễ với Tần gia gia: “Bái kiến Tần thái gia.”

Tần gia gia hoảng sợ: “Không dám nhận.”

Nam tử cười nói: “Đáng chứ, đáng chứ, Tần đại nhân bây giờ đã là quan tứ phẩm trong kinh, lại còn nhận chức hoàng tử sư (dạy học cho hoàng tử), ngài thật sự nên nhận một tiếng Tần thái gia này.”

Không nói đến người Tần gia, mà ngay cả sắc mặt trưởng thôn cũng thay đổi, ông run rẩy hỏi: “Tần Trạch là… Là hoàng tử sư?”

“Đúng vậy.” Nam tử nói: “Nhân tiện đây cũng nói luôn, một hai năm nay đại nhân nói bận quá, bây giờ mới miễn cưỡng rảnh rỗi, lập tức phái ta đưa mấy thứ về đây.”

Nam tử chào hỏi với những người ở bên ngoài, đối phương nhanh chóng dọn đồ vật trên xe bò xuống dưới, đầy ắp hai xe. Không những vì mấy thứ này bắt mắt, mà còn có những người quen thuộc với Tần gia nên bọn họ quen thuộc tự nhiên đi vào.

Từng con từng con một được dọn vào phòng khách, thịt lợn, gà vịt cá, điểm tâm, sách vở học vỡ lòng, đủ loại đồ làm người xem hoa cả mắt.

Cuối cùng nam tử mở ra một cái hộp nhỏ, bên trong là một hàng bạc nén trắng phau hiện ra trước mắt mọi người, phải đến khoảng năm mươi lượng.

Mọi người không nhúc nhích nhìn chằm chằm, không ngừng nuốt nước miếng.

Nam tử khép cái nắp lại, đưa lại cho Tần gia gia.

“Tần đại nhân nói, qua mấy năm mới hồi báo lại trong nhà, hắn rất áy náy. Nhưng hắn chỉ lẻ loi một mình, con đường làm quan quá khó đi, mong mọi người có thể thông cảm.”

“Thông cảm, thông cảm, có thể thông cảm.” Người Tần gia mồm năm miệng mười vội vàng nói.

Nam tử lại nói: “ Tần đại nhân còn nói, hiện giờ hắn chỉ miễn cưỡng tốt hơn, chờ đến khi ăn tết, sẽ trở về đưa chút lễ năm mới.”

Không đợi những người khác phản ứng lại, nam tử tiến lên, gỡ túi tiền từ bên hông xuống, đưa cho Tần Lâm: “Ở đây có hai mươi lượng, Tần đại nhân nhờ tiểu nhân truyền lời lại: Hài tử còn nhỏ, nếu có chỗ nào không khoẻ cứ tận lực mà điều trị, tiền bạc hắn sẽ nghĩ cách.”

Tần Lâm rất kinh ngạc: “Tần Trạch biết?”

Ý thức được mình không đúng, Tần Lâm sửa miệng: “Ta nói là, đại ca ta biết việc trong nhà sao?”

Nam tử gật đầu: “Trước kia Tần đại nhân cũng chẳng có cách nào, ở kinh thành không dễ sống, một mình Tần đại nhân…”

Nam tử xua xua tay: “Ai chà, cái này chúng tiểu nhân không dám bàn luận. Nếu có cơ hội, mọi người hỏi những người ở kinh thành đi qua đây một chút sẽ biết.”

“Tần đại nhân còn phân phó tặng đồ cho nhà thê tử bên kia, chúng ta đi trước đây.”

Nam tử nhanh chóng mang theo hai xe bò trống trơn rời đi.

Nhưng Tần gia thì như nổ tung luôn rồi. Sắc mặt Tần nhị thẩm và Tần tam thẩm thay đổi, nhìn thoáng qua Trình thị, đối phương vẫn còn chưa hoàn hồn, hai người bọn họ liếc nhau, xấu hổ cúi đầu.

Tần gia gia nhanh chóng quyết định, cầm chút điểm tâm chia cho những người khác rồi sau đó mời họ về. Tiếp theo là đóng cửa kiểm kê đồ vật.

Năm mươi lượng bạc nén để vào việc chung, những thứ kia chia đều cho ba phòng. Tần Lâm cầm hai mươi lượng trong tay, ngực nóng đến hoảng.

Trình thị vào nhà, Tần Lâm nhìn bà, mới vừa nói câu “Tần Trạch” Trình thị đã khóc.

Tần Lâm không có khuyên gì, hắn cũng muốn khóc, khóc mấy năm nay phải ấm ức, bị nhị phòng, tam phòng chèn ép rồi oán trách, lại sợ hãi với tức giận khi bị Tần Trạch vứt bỏ.

Nước mắt rơi xuống, hắn lấy tay lau đi, hắn vừa giống không cam lòng, lại vừa giống như thoải mái, tức giận nói: “Coi như hắn còn có lương tâm.”

Khi cảm xúc của hai mẹ con ổn định lại đã là nửa canh giờ sau.

Còn bên nhà thê tử của Tần Trạch, trừ một ít đồ dùng hàng ngày ra, đáng giá nhất là một số món trang sức và vật trang trí.

Nam tử cũng không nói dối, nói Tần đại nhân ban đầu nghèo khó, cho nên đồ được thiên tử ban thưởng đều tặng hết. Còn nói rằng việc này đã nói với thiên tử, được cho phép nên cứ yên tâm nhận lấy.

Người vợ quá cố của Tần Trạch là Trịnh thị, xuất thân thương hộ, không thiếu tiền, ngược lại thích những vật có thể thể hiện được thân phận. Hiện giờ Tần Trạch đưa đồ của thiên gia đến làm Trình phụ vui mừng không thôi.

Sau khi vui vẻ, Trình phụ lại cân nhắc đến việc qua lại với bên Tần gia kia. Có con rể làm hoàng tử sư, có ngốc mới buông tay.

Con rể đang khó khăn, nhà hắn thì dư dả, hay là mấy ngày nữa hắn đi thăm cháu ngoại.