Chương 50

Mấy người dân suýt nữa trợn tròn mắt.

Tần Trạch hừ một tiếng: “Nếu các ngươi đều đã biết chuyện ta sắp phát tài, ta cũng không ngại giúp đỡ các ngươi một phen.”

Vẻ mặt của vài người dân trông như bị táo bón.

Tần Trạch khoát tay: “Như vậy đi, vụ thu hoạch sắp đến rồi, các người cử ra mấy người thu hoạch giúp nhà ta, mỗi người mười văn tiền một ngày.”

Có người bị tức đến bật cười nói: “Công việc nặng nhọc như vậy, trên trấn trả hai mươi văn một ngày cơ.”

Tần Trạch bất mãn: “Đều là người cùng thôn, các ngươi cũng đừng tính toán quá vậy chứ, sau khi phát tài rồi ta sẵn lòng giúp lại các ngươi mà.”

Mấy người dân thực sự trợn tròn mắt rồi.

Tần Trạch cắn răng: “Vậy ta thêm hai văn tiền, mười hai đồng thì thế nào?”

Mấy người dân quay lưng bỏ đi.

Tần Trạch hét lớn: “Mười ba văn, mười bốn văn?”

Không ai đáp lại hắn.

“Mười lăm văn! Không thêm được nữa.” Tần Trạch nói:“ Ta bao bữa trưa, là cơm khô có đồ ăn mặn.”

Nghe vậy, có hai người dân dừng bước, quay lại nói: “Thêm một bữa tối nữa đi.”

Tần Trạch đau lòng muốn chết: “Các ngươi muốn mạng ta hả.”

Những người khác bị chọc cười “Mạng ngươi chẳng đáng tiền chút nào, bằng không ngươi đã không thuê người, tự mình làm không được hả?”

Tần Trạch dời mắt: “Ta, ta già rồi không đi làm được.”

Nhà họ Tần không có nhiều ruộng đất, bây giờ cũng chỉ có ba mẫu ruộng, trong đó có hai mẫu là ruộng cấp thấp, ruộng cấp thấp trồng khoai lang và đậu tương, những thứ này đều có chung một đặc điểm là nặng.

Mà hai mẫu ruộng này còn cách nhà họ Tần rất xa, ruộng cấp trung còn lại trồng lúa nước, so với thu hoạch khoai lang và đậu tương cũng không dễ hơn bao nhiêu.

Nhị Nha năm nay 10 tuổi, bận việc ở nhà đã đủ mệt, Đại Nha có thể làm công việc đồng áng, nhưng mấy năm gần đây thân thể nàng đã gần như suy kiệt, còn từng bị sảy thai hai lần. Làm công việc nặng nhọc thực sự là đòi mạng nàng.

Tần Trạch cũng không muốn đi làm, bèn nói với người nhà chuyện thuê người.

Đại Nha và Nhị Nha đều ngẩn ra, Tam Nha lo lắng hỏi: “Chúng ta lấy đâu ra tiền?”

Nhà họ nghèo đến mức chuột còn không thèm đến, lấy đâu ra tiền.

“Coi con nghèo khổ chưa kìa.” Tần Trạch bĩu môi, sau đó bước vào nhà.

Tam Nha lập tức đi theo. Sau đó, nàng thấy cha nàng lúc thì nằm bò xuống tìm tòi trong hố dưới gầm giường một lúc, lúc lại lục rương lật tủ, thế mà cũng cạy được chiếc giường gỗ lên.

Tâm Nha vô cùng kinh ngạc.

Tần Trạch lấy ra mấy cái túi vải nhỏ bị phủ một lớp bụi.

Hắn mở từng cái ra, Tâm Nha và các tỷ muội đều rất mong chờ.

Mười văn tiền.

Hai mươi ba văn tiền.

Một miếng bạc vụn.

Bốn mươi tám văn tiền.

Tam Nha đếm rất giỏi, Nhị Nha còn đang nhẩm nhẩm ngón tay, Tam Nha đã đếm xong rồi, nàng chưa hết hi vọng: “Cha, còn có chỗ nào cha chưa tìm không?”

Tần Trạch suy nghĩ một chút, sau đó móc trong giày ra hai văn tiền.

Tứ Nha bịt mũi kêu hôi.

Tam Nha tuyệt vọng.

Nhưng Tam Nha như nghĩ ra điều gì đó, nhìn qua Nhị tỷ.

Nhị Nha lúng túng nói: “Lúc trước cha cầm toàn bộ tiền trong nhà đi đánh bạc rồi.”

Đại Nha càng khó xử hơn, hồi đó nàng gả đi không có đồ cưới, lúc hòa ly không phải đưa tiền đã tốt lắm rồi.

Tam Nha nhìn chỗ tiền bốc mùi trên bàn, còn chưa tới hai trăm quan tiền. Nhưng đây là toàn bộ tài sản của nhà họ Tần bọn họ.

Tần Trạch không để ý: “Ôi dào, qua vụ thu hoạch chúng ta sẽ có tiền rồi mà.”

Tam Nha lạnh lùng nói: “Trừ đi phần để ăn thì còn bao nhiêu chứ.”

Lúa nhà họ trồng không tốt, cho dù bán hết cũng chỉ có thể dùng để mua thêm thức ăn thô, nếu không nhà họ nhất định không đủ ăn, sẽ bị đói.

Trong hoàn cảnh hiểm nghèo này mà cha nàng vẫn bỏ tiền thuê người, còn bao ăn, cơm khô còn có vị thịt.

Tam Nha chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.

Nàng nhìn Đại tỷ và Nhị tỷ mặt mày buồn bã, Tứ muội ngơ ngác, rồi liếc qua người cha vô tâm kia.

Tam Nha đột nhiên đứng thẳng dậy, ôm toàn bộ số tiền trên bàn vào lòng.

“Kể từ hôm nay, con sẽ quản tiền.”

Đại Nha không đồng ý: “Tam muội, chớ làm loạn.”

Thái độ Tam Nha cứng rắn, nàng nhìn thấy rõ ràng, Đại tỷ và Nhị tỷ đều cực kỳ dễ bị lay động. Cha cô mở miệng thôi là hai tỷ tỷ sẽ không giữ được tiền trong tay.

Tứ Nha thì hoàn toàn nằm ngoài phạm vi cân nhắc của nàng.

Tam Nha nhìn chằm chằm Tần Trạch, lớn tiếng nói: “Từ nay về sau tiền bạc sẽ do con quản lý.”

Tần Trạch lớn tiếng hơn cô: “Con dựa vào đâu?”

Tam Nha nghẹn họng, sau đó không đúng lý cũng phải kiên quyết nói: “Con có thể giữ được tiền, con cũng biết đếm tiền.”

Nàng biết rằng không có quy tắc này trong nhà ai cả. Bàn tuổi tác hay là vai vế, nàng đều không đủ tư cách. Nhưng cha nàng lông bông như vậy, người khác không thể giúp nàng, tại sao nàng không thể tự cứu mình cơ chứ.