Chương 49

Kết quả, Tứ Nha lại thành thực, bô bô nói: “Thanh Thanh tỷ tỷ, đây là Tam tỷ bảo muội đưa cho tỷ.”

Tống Thanh Thanh rất kinh ngạc, nàng còn tưởng Tam Nha không thích mình cơ, không ngờ nàng ấy lại cho nàng trứng chim ăn.

Ngày hôm sau, Tam Nha đổ cỏ heo vào sọt tre của nhà họ Tống, Tống Thanh Thanh chạy tới cảm ơn nàng, còn đưa cho nàng một sợi dây buộc tóc.

Tam Nha không tiện từ chối, lúc về nàng dò hỏi Tứ Nha, mà Tứ Nha đã lập tức khai ngay.

Đôi mắt tiểu nha đầu tròn xoe, vừa sáng lại sạch sẽ, bối rối nhìn lại nàng.

Tam Nha: …

Tần Trạch im lặng đóng cửa lại, cố nhịn không cười.

Hệ thống do dự: “Đối xử với nữ phụ như vậy ổn sao?”

Thực sự không sợ người ta phản nghịch à.

Dường như Tần Trạch biết nó đang nghĩ gì, nhẹ giọng nói: “Ta đang giúp con bé hết nhạy cảm.”

Tam Nha và Tần Trạch giúp nhà họ Tống hái cỏ heo nguyên một tháng ròng thì ân tình này mới coi như được trả xong.

Nhân lúc trước mùa thu hoạch, Tam Nha đề xuất ra sông mò ốc và bắt cá nhỏ.

Tần Trạch không làm: “Có ít thịt lại nhiều việc, ai ngu mới làm.”

Tam Nha nhắm mắt hít một hơi. Sau đó mới nói: “Được rồi, con không đi. Nhưng cha còn nhớ lời cha từng nói lúc trước chứ.”

Tần Trạch ngẩn ra: “Cái gì cơ?”

Tam Nha cười lạnh một tiếng, vẻ châm chọc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của có chút mâu thuẫn: “Chẳng phải lúc trước cha từng nói muốn kiếm nhiều tiền sao. Tiền đâu?”

Tần Trạch nói rất đương nhiên: “Rất nhanh rất nhanh sẽ có thôi.”

Tam Nha truy hỏi đến cùng: “Rất nhanh là bao lâu nữa?”

Tần Trạch chạy từ nhà chính ra ngoài sân, Tam Nha cũng chạy theo: “Cha nói đi.”

Tần Trạch sốt ruột: “Giời ạ, đã bảo là rất nhanh sẽ có thôi mà.”

Tam Nha liếc hắn một cái, sau đó hét lớn: “Đồ lừa gạt!”

Tần Trạch khó chịu: “Sao cha lại thành kẻ lừa gạt rồi.”

Tam Nha: “Cha vốn sẽ không phát tài.”

“Này, nha đầu con nguyền rủa cha hả.” Tần Trạch nhìn quanh, nhặt một cành cây lên đánh về phía Tâm Nha.

Tam Nha vừa mở miệng đã khóc rống lên: “Cha đánh con đi, cha đánh chết con thì cha vẫn là kẻ lừa gạt.”

“Cha ta là một kẻ nói dối, Tần Trạch là một kẻ lừa gạt.”

Đại Nha và Nhị Nha ra ngoài gánh nước, chỉ có Tứ Nha ở nhà, tiểu nha đầu vô cùng sợ hãi chạy ra ôm đùi Tần Trạch chặt cứng: “Cha không đánh Tam tỷ, cha không đánh.”

“Tam tỷ chạy mau.”

Tam Nha do dự nhìn nàng, chạy được hai bước lại chạy ngược trở lại, hung hăng lao về phía Tần Trạch, mượn lực nhảy lên, cắn cánh tay Tần Trạch một cái thật mạnh.

Tần Trạch rú lên đau đớn, rồi ném nàng sang một bên.

“Nha đầu con đó.”

Tam Nha không phục trừng hắn, ánh mắt sáng rực.

Khí thế Tần Trạch chợt suy yếu: “Con là chuột à, lại còn cắn người.”

Hắn giận phừng phừng chạy ra ngoài, tóm đại một người để phàn nàn, người đó có đôi mắt xếch, Tần Trạch tâm sự như hai huynh đệ thân thiết: “Ngươi nói coi cớ sao nha đầu ta lại không tin ta chứ. Ta đã nói là ta rất mau sẽ phát tài mà.

Gã nam nhân mắt xếch đảo tròng mắt, khách sáo nói: “Ngươi làm gì để phát tài?”

Tần Trạch: “Ta cũng không biết”

Gã nam nhân mắt xếch:…

Khóe miệng hắn ta giật một cái, nhấc chân muốn rời đi, lại bị Tần Trạch giữ lại: “Này này, đừng đi mà, ngươi cũng không tin ta sao?”

Mắt xếch vô cảm: “Ta bị ngu mới đi tin ngươi.”

Tần Trạch buồn bực, giãy giụa một phen: “Thôi, ta nói cho ngươi biết nhé.”

Vẻ mặt của Mắt xếch khẽ nhúc nhích.

Tần Trạch nghiêng người qua thì thà thì thầm, không lâu sau, cả thôn Tống gia đều biết Tần Trạch bị lừa.

Mắt xếch là một cái loa lớn nổi tiếng trong thôn, chỉ cần hắn ta biết chuyện gì, nghĩa là cả thôn Tống gia đều biết.

“Thật đó, không lừa ngươi đâu. Tần Trạch tự nói đấy, hắn ta gặp được một thầy bói. Gã đó nói một năm sau hắn ta sẽ phát tài.”

“Gã còn nói với Tần Trạch là trong vòng một năm không được đánh bạc, nếu không sẽ phá hỏng tài vận của hắn.”

Người dân thôn Tống Gia có chút choáng váng: “Thảo nào dạo này không thấy Tần Trạch đi đánh bạc nữa.”

Họ còn tưởng là Tần Trạch đã bỏ cờ bạc, nhưng bây giờ xem ra, người ta còn đang nhịn chờ chiêu cuối.

Có người không dám tin: “Tần Trạch thật sự tin sao?”

Không thể nào, đầu óc của Tần Trạch... Ặc, hình như Tần Trạch tin cũng không có gì lạ.

“Mấy tỷ muội Đại Nha bận lên bận xuống, một thanh niên trai tráng như Tần Trạch là cha tụi nhỏ lại chẳng làm gì sất. Trước đó ta còn nghe thấy tiếng Tam Nha khóc trong sân cơ.”

“Tên khốn nào nói xấu ta đó.” Tần Trạch sắc mặt âm trầm đi tới. Khuôn mặt của những người khác lộ vẻ mất tự nhiên.

“Ta nhớ ra ở nhà còn có việc, ta đi trước đây.”

“Ta cũng vậy, ta cũng đi về nha.”

“Chờ đã ta…”

“Đứng lại.” Tần Trạch lớn tiếng nói, “Ta nói cho các ngươi biết, ta là người tốt.”