Trong phòng chính thắp một ngọn đèn, nhưng đèn không sáng, chỉ le lói ánh vàng mờ mờ.
Tần Trạch cắn một miếng khoai, một miếng thịt, ăn ngon khỏi nói. Tứ Nha nhỏ giọng cầu xin: “Cha, con muốn ăn thịt nữa.”
Tần Trạch nhàn nhạt nói: “Tay mọc trên người con mà, cha cấm được con sao.”
Dưới ánh mắt khϊếp sợ của Tam Nha, Tứ Nha thật sự nhét một miếng thịt lớn vào miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên.
Tam Nha lại liếc nhìn cha nàng, sau đó nhanh chóng gắp một miếng thịt, nhai vài cái rồi nuốt xuống, như sợ ai đó sẽ cướp mất vậy.
Sau khi ăn xong, Tam Nha lại nhìn cha nàng, nhưng Tần Trạch chẳng hề để ý đến nàng.
Tam Nha nghi hoặc: Gã keo kiệt bỗng trở nên hào phóng rồi à?
Thôi kệ, có hời ngu gì không chiếm.
Tam Nha ăn một mình còn không đủ, còn gắp thịt cho Nhị Nha, chỉ cần hai chị em nàng ăn nhiều thêm chút thì cha nàng sẽ ăn ít đi chút.
Được ăn thịt, Tam Nha có một niềm vui sướиɠ khó tả chưa từng có.
Nhị Nha nơm nớp lo sợ, ăn một bữa cơm trong sợ hãi, cứ sợ cha nàng nổi giận.
Khi đã no nê, Tần Trạch gọi: “Tam Nha, đi rót nước rửa chân cho cha đi.”
Tam Nha mới phát giận xong, lúc này cũng không quá ấm ức nữa, thành thật đi lấy nước.
Tứ Nha còn đang liếʍ ngón tay, bắt gặp ánh mắt của Tần Trạch, vui vẻ cười nói: “Cha, để con rửa chân cho cha nha.”
Tần Trạch trầm mặc: “Con đi tắm rửa sạch sẽ trước đi.”
Tứ Nha: “Dạ.”
Ngày hôm sau, Tần Trạch đi dạo trong thôn, gặp ai cũng nói không lâu nữa mình sẽ phát tài, nể tình là người cùng thôn nên có thể giúp đỡ họ.
Người trong thôn á khẩu, Tần Trạch thật đúng là bốc phét không ngượng mồm.
Có người ngứa mắt Tần Trạch, châm chọc nói với hắn: “Nếu ngươi đã phát tài đến mức muốn giúp người trong thôn, sao không đi mà giúp nữ nhi của ngươi đi.”
Tần Trạch mờ mịt: “Nữ nhi của ta đang ở nhà, ta đối xử rất tốt với chúng mà.”
Người nói chuyện nghẹn họng, thật lâu sau mới nói: “Đại nữ nhi của ngươi sống chết thế nào, ngươi thật sự không quan tâm à.”
Tần Trạch xua tay: “Xuất giá tòng phu, nó đang sống tốt, ta gây phiền thêm làm chi.”
“Đại nữ nhi của ngươi sắp bị đánh chết rồi, ngươi còn tưởng rằng nó sống rất tốt cơ đấy.” Người nọ bỏ lại một câu, sau đó rời đi luôn không quay đầu lại.
Tần Trạch sửng sốt, lập tức đuổi theo, tức giận nói: “Sơn Hoa tẩu tử, bình thường ta rất kính trọng tỷ, nhưng tỷ cũng không thể nguyền rủa đại nữ nhi của ta như vậy được.”
Hai người tranh cãi trên đường, chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của những người khác, Sơn Hoa tẩu tử không chịu nổi oan ức này, lớn tiếng nói: “Ai thèm nguyền rủa nữ nhi của ngươi. Lần trước ta về nhà mẹ đẻ nhìn thấy Đại Nha bị trượng phu lôi đánh, tóc cũng bị kéo đứt một nắm. Mẹ chồng nó còn ầm ĩ khen đánh giỏi đấy.”
Sơn Hoa tẩu tử được gả từ thôn khác qua đây, nhà mẹ đẻ nàng ta vừa hay lại ở cùng làng với nhà chồng Đại Nha.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt những người khác đều hơi đổi khác.
Sơn Hoa tẩu tử còn chưa hết bực, nói tiếp: “Vậy mà ngươi còn có mặt mũi đi oang oang với người ta là ngươi đối xử tốt với nữ nhi của ngươi à.”
Tần Trạch lắp bắp giải thích: “Ta ta không biết, nếu ta biết thì…”
Sơn Hoa tẩu tử liếc nhìn hắn: “Bây giờ ngươi đã biết Đại Nha chịu khổ sở rồi đó. Nếu ngươi thương nữ nhi, vậy thì đi giúp nó đi.”
Sơn Hoa tẩu tử cũng chỉ là nói cho sướиɠ miệng, Tần Trạch mang đức hạnh gì, nàng ta còn chưa biết sao?
Cho dù trong lòng nàng ta có chút thương cảm cho Đại Nha, nhưng nàng ta lại không thể làm gì được.
Nhà mẹ ruột còn không quan tâm thì một người ngoài cuộc như nàng ta tham dự được gì chứ.
Những người vây xem cũng không tiện khuyên, dù sao cũng là việc của nhà họ Tần, nhưng bọn họ cũng không khỏi thở dài.
Tần Trạch thấy rất khó xử, nhìn quanh một lượt rồi đột nhiên nói: “Đại Nha là nữ nhi của ta, ta nhất định sẽ giúp đỡ. Giờ ta sẽ đi tới nhà chồng nó ngay đây.”
Tần Trạch về nhà, cầm liềm đeo bên hông ra khỏi thôn, người dân ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng cũng có người không ngại phiền phức đi theo.
Có người ra ruộng tìm ba chị em Nhược Nha: “Cha các ngươi đã về nhà chồng Đại Nha, hình như sẽ có chuyện đó.”
Nhược Nha và Tam Nha trong lòng thình thịch. Tam Nha nhìn thấy Tống Thanh Thanh từ xa, suy nghĩ một chút, kéo Tứ Nha qua: “Nhờ tỷ tỷ trông giùm ta, lát nữa ta sẽ báo đáp.”
Tống Thanh Thanh: “Hả?”
Tống Thanh Thanh chưa kịp phản ứng thì Tam Nha đã chạy đi cùng Nhị Nha, Tứ Nha muốn đi theo tỷ tỷ nhưng Tống Thanh Thanh đã nhanh chóng tóm lấy, đưa về Tống gia.
Nhà chồng Đại Nha ở thôn Đại Hà, thực chất là người mua hơn là nhà chồng.
Lúc đầu nguyên chủ đòi tiền, nhận mười lăm lượng bạc của người ta, đây quả thực là một cái giá trên trời ở nông thôn.