Chương 37

Tần Thu muốn theo cùng, lại bị Tiểu Thanh Tử ngăn cản: “Tần đại nhân, lúc này Thánh Thượng đang khó chịu, ngài đừng đi theo.”

Tần Thu dừng lại.

Thư phòng lúc sinh thời của Tần Trạch đã được dọn dẹp sạch sẽ, Thịnh Minh Đế cầm giá cắm nến, nhìn qua từng kệ sách, hắn lấy bừa một quyển sách, trong đó có chú giải của Tần Trạch.

Nét chữ quen thuộc làm hắn đỏ hốc mắt.

Thịnh Minh Đế hít một hơi thật sâu, khép sách lại, hắn quay đầu nhìn lại thư phòng, dường như phía sau án thư vẫn còn bóng dáng Tần Trạch.

Không cần nhìn cũng biết đối phương nhất định đang nhíu mày, bận việc công vụ.

Bỗng nhiên, Thịnh Minh Đế nhìn thấy một ngăn tủ nhỏ còn có khóa ở trong một góc.

Thịnh Minh Đế do dự một lát, sau đó sai người phá khóa ra. Nhưng mà đồ vật bên trong lại làm hắn sững sờ tại chỗ.

Đầu ngón tay Thịnh Minh Đế run rẩy, một lúc lâu sau mới cầm trang giấy lên. Trên đó là chữ viết non nớt của hắn.

Đồng tử Tiểu Thanh Tử hơi co lại, lặng lẽ dẫn người lui ra ngoài.

Trên những trang giấy đó có những vòng tròn và dấu tích khôi hài, cho biết đáp án đúng hay sai.

Ký ức xa xăm hiện về, tại sao phu tử lại muốn tách riêng bài thi của hắn và các hoàng huynh khác ra.

Hiện tại đã có đáp án.

Một loại suy đoán nổi lên trong lòng, máu toàn thân Thịnh Minh Đế đều sôi sục lên.

Nhưng hắn lại không dám tin.

Năm đó hắn không có gì cả, còn có một đống phiền phức, sao phu tử có thể nhìn hắn bằng ánh mắt khác chứ.

Nhưng nếu không phải như thế thì những bài thi vẫn được cất giữ nguyên vẹn này là sao.

Liệu có thể nào không chỉ có một mình hắn…

Thịnh Minh Đế hơi buồn bực trong lòng, hắn còn muốn tìm kiếm thêm, lại thấy được mấy quyển sổ sách bên cạnh.

【 Thuộc hạ thông minh, ta cảm thấy một vài sổ sách có vấn đề, nhưng ta tạm thời không nhìn ra được. Có thể mời đại nhân chỉ điểm không? 】

【 Người làm giả sổ sách không cao minh cho lắm… 】

Trái tim Thịnh Minh Đế run lên: Khi đó phu tử đã biết là hắn đã làm giả sổ sách sao?!

Tiếp đó sau khi hắn mang binh tróc nã Tứ hoàng tử phản tặc, phu tử không chút do dự ủng hộ lập hắn làm hoàng đế.

Có một số việc không thể suy nghĩ kỹ càng, những điều mà Thịnh Minh Đế cho là không nhất quán trong quá khứ đều đã được sáng tỏ.

Hồi nhỏ bị giữ lại mắng hỏi, nhưng lại có thể được ăn một bữa cơm canh thơm ngon, hắn bị ức hϊếp mà lại bị cắt ngang bởi đủ các loại nguyên do.

Sau khi hắn xưng đế, phu tử tận tâm dẫn đường cho hắn, giúp hắn dẹp bỏ khó khăn.

Từng vụ việc nhiều không kể xiết. Thịnh Minh Đế cảm giác như đã chạm vào chân tướng, có điều…

Trên đời này thật sự sẽ có người quan tâm hắn, che chở cho hắn vô điều kiện vào lúc hắn chật vật nhất sao?

Đáp án là không.

Nhưng tất cả những điều Tần Trạch làm lại phá vỡ điều này.

Tình cảm đã cố tình đè nén nhiều năm qua dồn dập đánh vào lý trí Thịnh Minh Đế. Toàn thân hắn giống như đã được lấp đầy, lại giống như trống rỗng.

Thịnh Minh Đế cảm thấy trên mặt hơi lành lạnh, hắn giơ tay lên vuốt, mới kinh ngạc phát hiện ra là nước mắt.

Ngay cả môi răng hắn cũng run rẩy theo, trong cổ họng lại không phát ra chút thanh âm nào, nước mắt hắn đau đớn ào ạt trào ra.

Thật lâu sau, trong thư phòng truyền đến một tiếng kêu khẽ khàng uất ức: “Phu tử, ngài gạt ta khổ quá…”

Từ sau đêm đó, Tiểu Thanh Tử phát hiện Thịnh Minh Đế đã thay đổi, nhưng cụ thể như nào lại không nói ra được.

Giống như một ngọn núi bị sương mù bao phủ, bây giờ sương mù tản đi, núi đã hiện ra.

Hơn nữa, không biết có phải hắn ta ảo giác hay không mà hình như tính tình của Hoàng Thượng càng ngày càng tốt hơn.

Phế Thái Tử từng bị Tiên Đế giam giữ cũng được Thịnh Minh Đế thả ra, làm một người phú quý rảnh rỗi.

Những hoàng tử khác chỉ cần không phải phạm sai lầm lớn, Thịnh Minh Đế cũng mắt nhắm mắt mở.

Nghe nói Lục hoàng tử ở bên trong phủ mắng lớn Thịnh Minh Đế là đồ sói mắt trắng, Hoàng Thượng cũng không so đo. Ngoài việc hạn chế tự do của Lục hoàng tử, tất cả đãi ngộ của Lục hoàng tử đều y như lúc trước, không hề đối xử khắt khe.

Giờ đây, Thịnh Minh Đế còn tự mình đi đến phủ của Lục hoàng tử.

Lục hoàng tử nhìn thấy Thịnh Minh Đế đầy uy danh, nhếch nhếch khóe miệng: “Tiểu Thập, ngươi thật là uy phong.”

Tiểu Thanh Tử lập tức muốn quở trách, nhưng bị Thịnh Minh Đế ngăn cản.

“Các ngươi lui ra, trẫm muốn nói chuyện với Lục ca.”

Lục hoàng tử cười châm chọc.

Thịnh Minh Đế ngồi xuống chiếc ghế đối diện với hắn ta, mở miệng nói: “Lục ca còn nhớ rõ chúng ta thân thiết như thế nào không?”

Lục hoàng tử sửng sốt, theo sau thẹn quá thành giận: “Bổn điện không biết khi đó ngươi đã biết giả bộ rồi.”

Thịnh Minh Đế thản nhiên nói: “Huynh hại ta là thật. Chưa từng oan uổng huynh.”

Nội thị trước đây đá Thịnh Minh Đế xuống hồ, Thịnh Minh Đế đã phái người đánh gãy cái chân đã đá hắn, nhưng vẫn giữ lại mạng sống cho nội thị kia.

Lục hoàng tử mỉa mai: “Làm khó Hoàng Thượng hạ mình khiêm tốn với ta nhiều năm qua rồi.” Hắn ta nói vậy còn có chút đắc ý.

Thịnh Minh Đế bình thản gật đầu: “Thay vì bị mọi người bắt nạt, còn không bằng bị một mình huynh ức hϊếp. Vẫn rất có lời.”

Lục hoàng tử nghẹn lại, cười không nổi, hắn ta hung tợn nói: “Ta và mẫu phi không tốt với ngươi sao?”

Thịnh Minh Đế: “Nếu ý huynh là khi vui thì thưởng cho chút đồ, không vui thì tùy ý trách mắng, trẫm sẽ báo đáp loại ‘tốt’ này cho huynh.”

Lục hoàng tử bị chặn miệng không biết nói gì.

“Bên phía mẫu phi huynh…” Thịnh Minh Đế dừng một chút: “Cho một người ăn ngon uống tốt sống hết quãng đời còn lại trong hoàng cung vẫn không thành vấn đề.”

Lục hoàng tử ngẩng phắt đầu lên.

Thịnh Minh Đế đứng dậy, nhìn thẳng vào hắn ta: “Tính cách Lục ca quá nóng nảy, trẫm không yên tâm để huynh ra ngoài. Nhưng nếu huynh muốn nghe nhạc khúc hay muốn thứ gì đó cho đỡ buồn chán thì trẫm cũng sẽ không keo kiệt cho huynh. Nếu huynh muốn tiến cung thăm mẫu phi huynh, một năm vài lần cũng không phải chuyện gì khó.”

Dứt lời, Thịnh Minh Đế nhấc chân rời đi.

Lục hoàng tử nhìn hắn rời đi, ngồi ngây ngốc hồi lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Không phải như vậy.”

Rời khỏi phủ Lục hoàng tử, Thịnh Minh Đế cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, ánh mặt trời chiếu lên người, vừa ấm vừa nóng.

Hắn đã từng nghĩ, nếu có một ngày hắn lên nắm quyền, nhất định sẽ phải kéo hết những kẻ từng ức hϊếp nhục nhã hắn xuống hoàng tuyền.

Nhưng bây giờ hắn không nghĩ như vậy nữa, có người yên lặng quan tâm hắn hai mươi năm, cuộc đời hắn có tối tăm nhưng cũng có ánh sáng.

Hắn cho rằng hắn vẫn yêu quý thế gian này.

Thịnh Minh Đế không cố tình làm khó chỗ Phế hậu, nhưng càng không thể phụng dưỡng sang quý, mỗi ngày chỉ cung cấp dưa muối cháo trắng.

Chủ yếu tâm lực của Thịnh Minh Đế vẫn đặt trên quốc sự, hắn muốn đưa vương triều này lêи đỉиɦ huy hoàng, để trăm năm sau, hắn có thể tự hào nói với phu tử: Ngài đã không phò tá sai người.