Tần Trạch lại nói: "Hiện giờ Địch Nhung tiến đến, khí thế hùng hổ, nếu không diệt được sự kiêu ngạo của chúng, thần lo lắng kinh thành có khả năng phải dời về phía nam."
Vẻ mặt nghiêm túc của hắn hàm chứa vẻ đau đớn mơ hồ, Phụng Nguyên Đế bị bị đả động.
Trong điện vô cùng yên tĩnh.
Hồi lâu, Phụng Nguyên Đế mới đưa ra câu trả lời, hắn đồng ý phái ra một cái tâm phúc xuất chinh. Đó là sự thỏa hiệp của anh ta.
Tần Trạch thấy chuyển biến tốt lập tức biết ngừng, nói đến những thứ khác: "Hoàng thượng, thần nghĩ quân ta liên tiếp bại lui, sĩ khí giảm mạnh, hay là phái thêm một vị hoàng tử đi giám quân, để giữ vững tinh thần của binh lính."
Phụng Nguyên Đế đặc biệt mẫn cảm đối với việc này: "Tần ái khanh có chọn được người nào không?"
Tần Trạch chắp tay: "Thần không hiểu các vị hoàng tử, nhưng thần nghĩ, vị hoàng tử này tính tình phải mềm mại, chỉ dùng để cổ vũ lòng người, những thứ khác không thể nhúng tay vào, như vậy trên chiến trường sẽ là chủ soái không nói hai lời."
Phụng Nguyên Đế như có điều suy nghĩ.
Ngày hôm sau phụng Nguyên Đế liên tiếp ra ba đạo ý chỉ, phái ra tâm phúc làm chủ tướng, Thập hoàng tử giám quân đi tới biên cảnh.
Tất cả mọi người đều choáng váng, nhưng rất nhanh phản ứng lại, Phụng Nguyên Đế chịu điều binh khiển tướng chống lại Địch Nhung chính là chuyện tốt. Về phần Thập hoàng tử, cảm giác tồn tại của hắn thật sự quá thấp.
Lục hoàng tử vừa mừng vừa giận, Lão Thập còn có thể đến biên quan, vì sao hắn không thể.
Nhưng Thục phi khuyên nhủ: "Tranh giành ngôi vị thái tử càng ngày càng gay gắt, lúc này ngươi đi là muốn giao quyền lực cho người khác sao?"
Lục hoàng tử trầm mặc.
Tứ hoàng tử âm thầm liên lạc với Thập hoàng tử, Tứ hoàng tử lén cấu kết với Địch Nhung, lúc trước Phế thái tử và Lục hoàng tử dẫn quân thảm bại, là do hắn làm khó dễ.
Hiện giờ biên quan đổi người của mình, đương nhiên Tứ hoàng tử phải giúp người của mình. Địch Nhung không nghĩ tới Tứ hoàng tử nói trở mặt là trở mặt, còn ngốc nghếch tấn công theo tin tình báo của Tứ hoàng tử, kết quả là khi tấn công vào quân đội Tông triều, tổn thất vô cùng thê thảm, nghiêm trọng.
Biên quan đại thắng, quả thực khiến lòng người phấn chấn. Lục hoàng tử cảm thấy Tiểu Thập lần này vả mặt hắn một cái rất đau.
Tâm tư Tứ hoàng tử chuyển đổi, quyết định thêm một ngọn lửa.
Hắn bắt đầu động vào cái đinh hắn chôn sớm nhất, hắn động tay động chân vào trong đan dược của Phụng Nguyên Đế.
Nửa đêm, Phụng Nguyên Đế sau khi uống thuốc suýt chút nữa mất mạng.
Việc này không bình thường, Phụng Nguyên Đế lập tức nghi ngờ đan dược có vấn đề. Mũi nhọn nhanh chóng chĩa về phía Lục hoàng tử.
Dù sao hiện tại Lục hoàng tử là người có tiếng nói nhất.
Dưới sự tức giận Phụng Nguyên Đế muốn xử tử nghịch tử này, nhưng một tia lý trí còn sót lại đã ngăn ông lại.
Bởi vì quá thuận lợi, bên này ông vừa hạ lệnh, rất nhanh đã tra ra được là Lục hoàng tử phái người xuống tay trong đan dược. Trông giống như có người đang dẫn đường vậy.
Nhưng sinh ra nghi ngờ, Phụng Nguyên Đế không cách nào tín nhiệm Lục hoàng tử nữa. Phụng Nguyên Đế thuận thế giam cầm Lục hoàng tử, giáng Thục phi thành tài nhân nho nhỏ.
Điều tra kỹ lưỡng không có kết quả, sau nhiều lần gặp trắc trở, lại tra được trên đầu Ngũ hoàng tử.
Mất quá nhiều thời gian, thân thể Phụng Nguyên Đế càng lúc càng xấu, nghe nói hung thủ sau lưng là Ngũ hoàng tử, Phụng Nguyên Đế yên lặng suy tư thật lâu, hỏi cũng không hỏi gì đã phán cho Ngũ hoàng tử có tội mưu nghịch nhốt vào phủ Tông Nhân.
Phe phái còn lại của Ngũ hoàng tử đều bị gϊếŧ chết hoặc giáng chức.
Sát phạt xong một trận, lửa giận của Phụng Nguyên Đế dần dần bình ổn lại, sau đó Phụng Nguyên Đế kinh ngạc phát hiện, vậy là trong kinh thành chỉ còn lại Tứ hoàng tử cùng mấy đứa con trai chỉ mới có bảy tám tuổi.
Nếu Tứ hoàng tử bức cung...
Phụng Nguyên Đế tự dọa chính mình đổ một thân mồ hôi lạnh, không đâu, lão Tứ sẽ không làm thế.
Phụng Nguyên Đế ho khan kịch liệt, trên khăn khô trắng như tuyết là máu màu đen.
"Hoàng thượng, Tứ điện hạ tới rồi."
Phụng Nguyên Đế bất ngờ, Tứ hoàng tử đi từ ngoài điện đến, thần thái ôn hòa: "Phụ hoàng, nghe thái y nói gần đây ngài đã chuyển biến tốt, nhi thần mừng rỡ không thôi..."
Sau đấy Tứ hoàng tử có nói cái gì, Phụng Nguyên Đế cũng không nghe được, hắn chỉ nhìn thấy miệng Tứ hoàng tử đang động đậy, nụ cười ôn hòa trên mặt lại vô cùng đáng sợ.
Bỗng nhiên Phụng Nguyên Đế run lên, chỉ vào Tứ hoàng tử, phun máu tươi mắng: "Là ngươi, là ngươi."
"Ngươi nghịch… Ặc…"
Phụng Nguyên Đế không thở nổi một hơi, kiệt sức ngã lên giường, chết không nhắm mắt.
Trong lòng Tứ hoàng tử đột nhiên sững lại, tuy rằng hắn ngóng trông Phụng Nguyên Đế chết, nhưng cũng không phải trong tình huống như vậy.
Phụ hoàng hắn còn chưa lập di chúc.
Tứ hoàng tử nhìn về phía nội thị cung nhân hầu hạ chung quanh, chợt nổi lên sát ý.