Bây giờ ông cần một "người ngoài cuộc" giúp ông phân tích, mà Tần Trạch chính là người thích hợp nhất.
Vốn dĩ Tần Trạch nên trở về từ lâu, thế nhưng sau khi Tần thái gia qua đời, Tần lão thái nhớ nhung vong phu, hơn nữa lúc còn trẻ thân thể cũng đã mệt mỏi nhiều nên hơn nửa năm sau cũng đi theo.
Tần Trạch vẫn tiếp tục thủ hiếu. Hắn nhân cơ hội này chỉ điểm mấy đứa cháu trai, đáng tiếc mấy người này không có thiên phú gì ở phương diện đọc sách.
Hiện giờ Phụng Nguyên Đế hạ chỉ cho hắn trở lại, thật ra cũng chỉ cách ngày Tần Trạch thủ hiếu xong hơn mười ngày, trưởng lão trong tộc làm chủ để cho hắn đi.
Tần Thu ở lại quê nhà, quê quán của hắn ở đó, Tần Thu dự định trong một hai năm này hắn sẽ chuẩn bị thi cử.
Lần này Tần Trạch trở về, phát hiện kinh thành biến hóa khá lớn. Thập hoàng tử cũng đính hôn cùng một nữ nhân thế gia, vài ngày nữa là thành hôn.
Hiện tại phe của Lục hoàng tử vẫn đối đầu gay gắt với phe của Nhị hoàng tử. Ngũ hoàng tử cũng ở trong đó còn Tứ hoàng tử lại rất khiêm tốn.
Tóc Phụng Nguyên Đế gần như bạc trắng, không nhịn được mà kể khổ với Tần Trạch.
"Hiện giờ trước mắt có ngoại địch, trẫm có rất nhiều nhi tử nhưng không ai đi đánh giặc, chúng lại cứ tranh đấu ở nhà mình, làm cho trẫm thật sự buồn lòng."
Tần Trạch rũ mắt xuống, che đi sự châm chọc trong mắt.
Vốn dĩ tất cả những chuyện ngày hôm nay có thể tránh được, là do Phụng Nguyên Đế lo lắng tử cường phụ nhược (con mạnh cha yếu), bị ép thoái vị, cho nên mới âm thầm dung túng các nhi tử đấu đá.
Hiện tại Phụng Nguyên Đế không khống chế được thế cục, lại trở nên oán giận.
Tần Trạch mở miệng, vẫn là bộ dạng chính trực như vậy: "Nguồn gốc tranh đấu của các hoàng tử chính là vị trí thái tử. Sao Hoàng Thượng không giải quyết từ gốc.”
Phụng Nguyên Đế sửng sốt.
"Tần ái khanh hy vọng trẫm một lần nữa lập Thái tử sao?" Phụng Nguyên Đế nhìn Tần Trạch, giọng nói vô thức lạnh đi: "Không biết ái khanh hy vọng trẫm lập vị hoàng tử nào?”
Tần Trạch lắc đầu: "Hoàng thượng, thần rời kinh mấy năm, không biết thế cục trong kinh, không thể đưa ra được phán đoán. Thần chỉ đưa ra một loại đề nghị với vấn đề của Hoàng thượng.”
Sắc mặt Phụng Nguyên Đế hơi giãn ra.
"Ngươi để trẫm ngẫm lại."
Phụng Nguyên Đế nhìn nhi tử nào cũng không hài lòng, nếu như có thể, ông vẫn hy vọng mình nắm quyền. Ông vẫn còn khỏe lắm.
Tìm kiếm đan dược trường sinh, chắc chắn nó là con đường tất yếu của mỗi người yêu quyền lực đế vương. Phụng Nguyên Đế cũng không ngoại lệ, hơn nữa độ điên cuồng của ông cũng không kém các đế vương trước kia là bao.
Đại hoàng tử nghe nói việc này thì hơi kinh ngạc, sau đó bất đắc dĩ cười. Với dáng vẻ, tình cảnh như bây giờ của hắn thì làm sao có thể đi khuyên nhủ phụ hoàng đây.
Ban đầu Nhị hoàng tử vẫn có giao tình tốt với Phế thái tử, bây giờ Phế Thái tử xuống dốc, thế lực của đối phương đầu nhập vào hắn, Nhị hoàng tử tự nhận thắng lợi của hắn vẫn rất lớn.
Hắn mua chuộc đạo sĩ chế đan dược, vốn dĩ hắn muốn đạo sĩ nói lời hay ý đẹp cho hắn trước mặt Phụng Nguyên Đế, kết quả Phụng Nguyên đế ăn đan dược đột nhiên khạc ra máu.
Đạo sĩ bị Nhị hoàng tử mua chuộc bị xử tử, Nhị hoàng tử cũng bị tước danh hiệu đưa đi chém, phủ Tông Nhân bị phong tỏa.
Ốm đau làm tăng thêm sự nghi ngờ của Phụng Nguyên Đế, cho nên khi Hoàng hậu không biết sống chết cầu xin Phụng Nguyên Đế giải trừ cấm túc đối với Phế Thái tử, khiến Phụng Nguyên Đế hoàn toàn phát tiết ra hết bất mãn với Hoàng hậu nhiều năm nay.
Hoàng hậu bị phế, đẩy vào lãnh cung. Trong cung nháy mắt chỉ còn Thục phi là lớn nhất.
Việc này thực sự không phải chuyện tốt gì. Đáng tiếc Thục phi và Lục hoàng tử lại đều cảm thấy thắng lợi sắp tới, không nhìn thấy tai họa ẩn giấu đằng sau.