Chương 32

Đáng tiếc hai bà như đυ.ng vào vách tường, Thục phi ngược lại lại nhớ tới Thập hoàng tử, chia thế lực của mẫu tộc cho Thập hoàng tử một phần, hy vọng đối phương có thể giúp Lục hoàng tử một phen.

Vị trí thái tử treo lơ lửng, tranh đấu giữa các hoàng tử tông triều càng ngày càng kịch liệt.

Thập hoàng tử xưa nay khiêm tốn, lại không có mẫu tộc có thể dựa vào, các hoàng tử khác theo bản năng đều xem nhẹ hắn.

Việc này cũng giúp cho hắn hành động thuận tiện hơn.

Hoàng hậu xúi giục mẫu tộc liên hợp với các đại thần khác viết thư cho Phụng Nguyên Đế, khẩn cầu khôi phục vị trí trữ quân của Thái tử.

Trên điện Kim Loan.

Một đại thần nói: "Hoàng thượng, thắng bại là chuyện thường của nhà binh, chỉ vì thất bại mà phế thái tử, có công bằng hay không?"

“Hoàng thượng, Chu đại nhân nói có lý, thần tán thành."

"Hoàng thượng, thần tán thành."

Chu đại nhân nhìn thấy đông đảo đại thần phụ họa theo hắn, không biết vì sao trong lòng hơi run lên.

Trên triều đình hiếm khi có "cùng chung tiếng nói" phát biểu, đại đa số thời gian đều là cãi vã, đối lập, cuối cùng do đế vương quyết định.

Trước mắt âm thanh khẩn cầu khôi phục vị trí thái tử của phế Thái tử rất nhất trí.

Chu đại nhân lén lút ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc mặt Thiên tử, hoảng sợ vội vàng cúi đầu.

Sắc mặt Phụng Nguyên Đế không thay đổi, lạnh lùng nói: "Việc này trong lòng trẫm biết rõ.”

Không đợi quần thần nói xong, Đại nội thị cao giọng nói: "Bãi triều!"

Qua mấy ngày, Lục hoàng tử được bỏ cấm túc, nhưng mà bên phế Thái tử vẫn không có động tĩnh gì.

Đây là Phụng Nguyên Đế muốn nói cho mọi người biết, ông ta sẽ không bị lung lay.

Thục phi càng coi trọng Thập hoàng tử hơn, bởi vì lúc trước chính Thập hoàng tử nói với bà, để bà liên lạc với các đại thần đi phụ họa với người ở bên phe Hoàng hậu.

Trong đó đương nhiên còn có người của thế lực khác, tuy nhiên đều ẩn nấp.

Đông Cung bị phong tỏa tầng tầng lớp lớp, tiểu thái giám hèn mọn ngày xưa xách hộp thức ăn tiến vào: "Đại hoàng tử, dùng cơm trưa thôi.”

Phế Thái tử, hiện giờ chỉ là Đại hoàng tử, trưởng tử dòng chính của hoàng đế, nghe vậy chỉ biết cười cay đắng.

Hắn đi đến bàn, khi nhìn chỗ thức ăn kia, khuôn mặt của hắn tối sầm lại.

Cháo loãng và dưa muối, cùng với bánh bao lạnh cứng ngắc.

Hắn là một người lớn, có ăn như vậy cũng không quan trọng, nhưng con trai của hắn vẫn còn quá nhỏ.

Trong cơn tức giận Đại hoàng tử quăng hết chén đĩa, lớn tiếng quát: "Bổn điện còn chưa nghèo túng đến mức mặc cho người ta khinh thường.”

Tiểu thái giám giả vờ cáo tội, xách hộp thức ăn rời đi. Buổi tối hắn lại mang theo cháo loãng và dưa muối đến như cũ.

Đại hoàng tử phi tạm thời khuyên nhủ trượng phu, để cho nhi tử dùng vài thứ.

"Điện hạ, bây giờ không phải lúc hành động theo cảm tính, chúng ta phải tỏ ra yếu thế với phụ hoàng."

Ngay cả khi bị Hoàng hậu chán ghét, Đại hoàng tử phi vẫn rất thích trượng phu của nàng.

Đại hoàng tử thở dài, đưa tay ôm lấy thê tử và nhi tử của mình.

Tiếng khóc của Tiểu hoàng tôn vang lên trong Đông Cung, Phụng Nguyên Đế nghe xong động lòng trắc ẩn, sai người mang Tiểu hoàng tôn ra ngoài.

Kết quả Tiểu hoàng tôn đã gầy đi một vòng. Khi nhìn thấy Phụng Nguyên Đế, nhóc sợ hãi nói: "Hoàng tổ phụ, tôn nhi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tôn nhi sẽ không nghịch ngợm nữa.”

Mấy câu nói của tiểu hoàng tôn làm trong lòng Phụng Nguyên Đế chua xót. Khi dùng bữa trưa, Tiểu hoàng tôn ăn đùi gà giống như đang ăn một món đồ vô cùng ngon miệng.

Phụng Nguyên Đế cười nói: "Trước kia không thấy, hóa ra ngươi lại thích đùi gà như vậy.”

“Đã lâu không ăn..." Tiểu Hoàng Tôn theo bản năng nói.

Dứt lời, bỗng Tiểu hoàng tôn nghĩ lại thấy sợ hãi mím chặt môi.

Phụng Nguyên Đế còn muốn hỏi kỹ, đứa trẻ này lại không mở miệng. Trong lòng Phụng Nguyên Đế bắt đầu nghi ngờ, sau khi đưa người trở về, ông cho người lén lút quan sát.

Kết quả phát hiện thái giám trong Đông Cung thế mà lại dám hà khắc với cơm áo gạo tiền của phu thê Đại hoàng tử và Tiểu hoàng tôn.

Phụng Nguyên Đế giận dữ, cho người ta điều tra kỹ lưỡng. Cuối cùng tra được ra Tam hoàng tử. Trực tiếp truất quyền hết chức vụ trên người Tam hoàng tử, cấm túc phủ Tam hoàng tử. Thế lực của Tam hoàng tử cũng bị Phụng Nguyên Đế đánh tan, nhanh chóng bị các hoàng tử khác nuốt chửng.

Thất hoàng tử và Bát hoàng tử thấy thế bắt đầu có ý rút lui. Cửu hoàng tử đi theo gia nhập vào dưới trướng Lục hoàng tử.

Nhị hoàng tử tự thành một phái.

Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử kết đồng minh.

Nhưng quan hệ đồng minh này có thể duy trì bao lâu, không ai thể nói chính xác.

Phụng Nguyên Đế nhìn các nhi tử ở phía dưới tranh giành, trong lòng cũng phiền não, thậm chí còn có một tia khủng hoảng mơ hồ.