Chương 30

Tần Trạch nhìn mặt trời lặn nơi chân trời, không nhịn được thở dài: "Hắn là một học sinh giỏi.”

Hệ thống: "Ký chủ cũng là một phu tử rất tốt."

Nhân dịp săn bắn mùa thu sắp tới, lực chú ý của mọi người đều ở trên danh sách người đi theo trong đợt này, Thập hoàng tử lại mượn việc thay đổi công vụ, đến Lễ bộ tìm Tần Trạch một lần nữa.

Hắn có quá nhiều thứ muốn thỉnh giáo, mà Tần phu tử sẽ nói cho hắn biết tất cả.

Sổ sách lúc trước chưa được hoàn thiện, sau đấy Thập hoàng tử lén lút sửa lại.

Trong danh sách đi săn mùa thu, Tần Trạch cũng nằm trong đó.

Theo việc Phụng Nguyên Đế săn hươu, cuộc săn bắn mùa thu chính thức bắt đầu, Lục hoàng tử và Thái tử cạnh tranh với nhau, các hoàng tử khác cũng không cam lòng tụt lại phía sau.

Thập hoàng tử chậm rãi tiến vào, trong trường hợp này cho dù hắn có năng lực, cũng không thể nổi bật, nếu kết quả đã định sẵn như vậy thì cần gì phải phí công sức.

Những đám mây trắng chầm chậm bay, cây cối xanh tươi, là một cảnh quan tốt đẹp hiếm hoi.

Thập hoàng tử cưỡi ngựa, ngẫu nhiên mới giương cung lên cài tên bắn một con thỏ, tùy tùng hưng phấn chạy tới nhấc lên.

"Điện hạ, đây là con mồi của ngài."

Điện hạ bọn họ cũng bắn trúng con mồi.

Thập hoàng tử rụt rè gật đầu, bỗng nhiên khoé mắt hắn liếc thấy cái gì đó: "Hình như bên kia có thứ gì đó."

Hắn cưỡi ngựa đuổi theo, rất nhanh đã không còn thấy bóng người.

Trong lòng Tần Trạch yên lặng đếm, khi hắn đếm đến ba, thiếu niên mặc một bộ trang phục ngay ngắn xuất hiện trước mặt hắn.

Thập hoàng tử hai mắt trợn tròn: "Phu tử?"

“Sao ngài lại ở đây một mình?”

Tần Trạch không nói gì.

Thập hoàng tử nói: "Trong rừng núi không an toàn, ta đưa ngài trở về."

Hai người cưỡi ngựa song song, Thập hoàng tử tán gẫu trong chốc lát rồi lại bắt đầu thỉnh giáo một vài vấn đề. Hắn vừa hỏi vừa quan sát sắc mặt Tần Trạch.

Hắn nghĩ, nếu Tần phu tử hơi không kiên nhẫn, hắn sẽ lập tức dừng lại.

Không nghĩ tới Tần Trạch chẳng những trả lời, còn nói có sách mách có chứng, khiến người ta tin phục.

Vì thế, Tần Trạch phát hiện người nào đó muốn hộ tống hắn trở về, lại lặng lẽ đi vòng đường xa.

Lục hoàng tử đã nghiên cứu chán địa hình rồi, làm sao Thập hoàng tử có thể lạc đường được.

Ngày đầu tiên của cuộc săn mùa thu kết thúc, Tần Trạch chỉ săn được một con thỏ, còn là do Thập hoàng tử tặng.

Hệ thống trêu chọc: "Nhân vật phản diện đang kiếm hảo cảm của ngươi đấy."

Tần Trạch thản nhiên: "Hắn không phải nhân vật phản diện."

Hệ thống hơi kinh ngạc, nhưng không phản bác.

Tuy nhiên, vào ngày thứ ba, cuộc săn mùa thu đã gặp rắc rối. Không biết là gấu đen từ đâu ra, nổi điên tấn công. Lúc ấy Phụng Nguyên Đế ở ngay bên cạnh, đương nhiên cũng gặp họ, may mắn Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử dẫn người đến đúng lúc, chỉ bị sợ hãi chứ không gặp nguy hiểm gì to lớn.

Lục hoàng tử và Thập hoàng tử trước đó tu sửa hành cung bị gọi đến. Thập hoàng tử bị đẩy ra chịu tội, bị đế vương trách móc trước mặt tất cả mọi người sau đó còn bị phạt cấm túc ba tháng.

Thục phi len lén bồi thường cho Thập hoàng tử không ít.

Lục hoàng tử không xuất hiện.

Mà trong lúc Thập hoàng tử bị cấm túc, hai cung nhân của điện Di Thanh đưa cho hắn một tờ giấy. Thập hoàng tử vừa xem xong đã đốt đi luôn.

Tay của Tứ Hoàng huynh cũng dài thật.

Nhưng hắn lại chấp nhận chiêu trò này.

Tần Trạch đứng ngoài cuộc, ngoại trừ công vụ thì chỉ có dạy con trai và thế tử Vĩnh Gia Hầu.

Hào quang nam chính của Thái tử lúc thì linh, lúc lại không linh, hắn thành hôn với nữ chính nhưng trên chuyện quan trọng lại không được xuất sắc.

Hơn nữa nghe nói hình như hoàng hậu không thích nhi tức là nữ chính này.

Nhiều năm trôi qua, tính cách Hoàng hậu vẫn như trước đây. Phụng Nguyên Đế càng mất kiên nhẫn hơn. Mùng một, mười lăm cũng chỉ đi qua một chuyến cho Hoàng hậu chút mặt mũi rồi rời đi. Những lúc khác sẽ không đặt chân đến cung Vĩnh An.