Chương 3

“Ôi, là ai quay lại đây vậy?

Một lão thái giám thọt chân canh giữ ở cửa viện, nhìn thấy đứa trẻ nhỏ gầy yếu trở về, âm dương quái khí cười.

Thập hoàng tử mím môi, định vòng qua hắn trở về.

Nhưng mà đôi mắt lão thái giám nhanh hơn, đột nhiên vươn cái chân còn lành lặn ra, Thập hoàng tử phản ứng cũng nhanh kịp thời nghiêng người mới tránh thoát cảnh ngã mạnh ra ngoài.

Lão thái giám giả vờ nói: “Lão nô già rồi, chân cẳng luống cuống, Thập điện hạ đừng trách phạt.”

Thập hoàng tử không hé răng, bò dậy tiếp tục đi về phía đại sảnh bên trong.

Cung điện của hắn ở phía tây, cách xa nơi ở của các chủ tử khác, trong viện cỏ mọc thành bụi, cửa cung cũ nát, nếu không phải mỗi ngày hắn còn có thể đi ra ngoài đọc sách thì chẳng khác gì lãnh cung.

Trừ lão thái giám ra, người hầu hạ còn một tiểu thái giám có mảng bớt đỏ rất lớn bên má trái và một cung nữ đã lớn tuổi. Nhưng mà hai năm trước cung nữ già kia đã mất rồi, cung điện cũ nát này chỉ còn lại ba người Thập hoàng tử, lão thái giám và tiểu thái giám.

Bởi vì vết bớt đỏ trên mặt nên tiểu thái giám ở chỗ khác bị coi thường, sau khi bị điều đến cung Thập hoàng tử, phát hiện Thập hoàng tử còn không cả dễ chịu bằng hắn.

Suy nghĩ độc ác trỗi dậy.

Lão thái giám thấy Thập hoàng tử vào cửa, hừ lạnh một tiếng, liếc mắt ra hiệu cho tiểu thái giám.

Tiểu thái giám cầm hộp đồ ăn đi vào, trong điện đã lâu không có lau quét dọn, phủ một lớp bụi thật dày.

Hắn cực kỳ ghét bỏ, đặt hộp đồ ăn trên bàn, lạnh lùng nói: “Điện hạ, ăn cơm tối, đừng có nói tiểu nhân bỏ mặc ngài.”

Thập hoàng tử nhìn hộp đồ ăn, trong không khí có mùi vị không dễ ngửi, trong mắt xuất hiện lửa giận và sợ hãi.

Tiểu thái giám thấy vậy, cười nhạo nói: “Điện hạ không nhúc nhích, là vì muốn tiểu nhân bón cho ngài sao?”

Bàn tay rũ bên người Thập hoàng tử nắm chặt: “Ta không ăn.”

Tiểu thái giám cũng không giận: “Được thôi, ngài là điện hạ, chủ nhân quý giá của ta, không ăn thì không ăn.”

Hắn cầm hộp thức ăn quay đi, lúc xoay người còn chế nhạo: Để xem ngươi còn kiên trì được bao lâu.

Lão thái giám thấy tiểu thái giám mang hộp đồ ăn ra, biết rõ còn cố hỏi: “Điện hạ không ăn à?”

Tiểu thái giám bĩu môi: “Điện hạ kén chọn ấy mà.”

Trong điện chỉ còn lại một mình Thập hoàng tử, hắn trộm thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại thấy hơi buồn rầu.

Mấy năm trước thái giám nơi này còn không dám quá đáng, tuy rằng ăn không ngon, nhưng cũng vẫn là cháo loãng với dưa chua, thi thoảng còn có mấy cái bánh bao, màn thầu.

Nhưng một năm trở lại đây, những người này càng ngày càng thêm quá đáng, lấy cơm thiu cho hắn ăn, ăn vào sẽ bị đau bụng.

Lần đầu tiên, hắn quăng hộp đồ ăn ra ngoài, đó là sự phản kháng ít ỏi của hắn.

Kết quả bị lão thái giám và tiểu thái giám bắt lấy đánh. Tâm địa những người đó độc ác, toàn nhằm vào những nơi không lộ ra ngoài trên người của Thập hoàng tử mà đánh. Lão thái giám thích nhất là dùng sức mà véo thịt Thập hoàng tử.

Sau đó lão thái giám cố ý bỏ đói hắn. May là Thập hoàng tử có thể đi đến Đông Điện đọc sách, Tần phu tử cho hắn chút đồ ăn gì đó.

Đó là những món ngon nhất mà trước giờ Thập hoàng tử từng được ăn qua.

Thập hoàng tử bỗng nhiên dừng lại, cậu rất mẫn cảm và đa nghi, lại đọc sách được gần một năm, nên so với những đứa trẻ cùng tuổi thì thông minh hơn rất nhiều. Hắn nghĩ lại một chút về khoảng thời gian hắn đi Đông Điện đọc sách. Dường như không bao lâu sau đó, thái giám trong cung của hắn càng đối xử ác độc với hắn hơn.

Bên ngoài cung điện, tiểu thái giám chỉ cây dâu mắng cây hòe một tràng dài, lại lôi việc mẫu thân của Thập hoàng tử ra nói.

Mặt Thập hoàng tử trắng bệch, có lẽ là do Hoàng hậu bày mưu tính kế, hoặc cũng có lẽ là do bọn tiểu nhân nịnh trên nạt dưới. Khi Thập hoàng tử được ba, bốn tuổi, lão thái giám đã nói ra sự thật về thân thế cho hắn nghe.

“Cây cần vỏ, người cần mặt mũi. Không có thì sống thế nào đây.”

“Tiểu nhân tự biết mình hèn mọn, tuy không biết mấy cái chữ to, nhưng miễn cưỡng vẫn biết liêm sỉ lễ nghi.”

“Nghe nói dân chúng bên ngoài cung thành hôn, dù không có tiền vẫn phải nghe lời cha mẹ, nghe lời bà mối. Nếu không theo quy trình như vậy, chậc, chậc, chậc, thì chỉ là một thứ đồ chơi mà thôi.”

Người trong cung mà khắc nghiệt lên thì đáng sợ nhất là lòng người, Thập hoàng tử tìm hai miếng bông bịt kín lỗ tai. Hắn nhắm mắt lại, nghĩ về nội dung hôm nay phu tử giảng giải cho hắn.

Đêm đã khuya, tiểu thái giám bưng một chậu nước lạnh đi vào: “Thập điện hạ, rửa mặt.”

Thập hoàng tử chậm rãi đi qua, tiểu thái giám ngoài cười nhưng trong không cười: “Điện hạ tự làm hay là để tiểu nhân hầu hạ.”

Thập hoàng tử nhỏ giọng: “Ta tự làm.”

Nếu để cho Tiểu thái giám làm, đối phương sẽ ấn toàn bộ đầu của hắn vào trong chậu nước, lần đó hắn suýt chút nữa chết đuối trong một chậu nước. Tiểu thái giám giả vờ nhận tội: Nói tay chân mình vụng về, điện hạ lương thiện, nhất định sẽ tha thứ.

Sau này Thập hoàng tử suy nghĩ cẩn thận lại, cho dù xuất thân của hắn có kém đến đâu, tiểu thái giám cũng không dám gϊếŧ hắn.