Chương 28

Hai người nói chuyện tán gẫu, tán gẫu từ trong luận ngữ đến văn chương kinh sử, Vệ Chiếu kinh ngạc Thập công tử tuổi còn trẻ lại đã có tài thức như thế.

Hắn thưởng thức khí độ của Thập hoàng tử, khuất phục tài học của đối phương, cuối cùng không nhịn được thở dài nói: "Nếu Thập công tử không chê, kì thi mùa xuân sang năm nhất định sẽ có một chỗ cho ngươi."

Thập hoàng tử cười nói: "Vệ cử nhân nhớ nâng đỡ ta."

Vệ Chiếu rất có hảo cảm với Thập hoàng tử, cuối cùng khi chia tay, Vệ Chiếu vô thức hỏi: "Sau này còn có thể nói chuyện cùng Thập công tử nữa không?"

Thập hoàng tử đưa tay chỉ về phía nam: "Mỗi lần vào ngày sáu, mười sáu, hai mươi sáu, ba buổi sáng này ta đều ở trà lâu Thanh Phong.”

Cuối cùng, Thập hoàng tử làm như lơ đãng nói: "Ta và Vệ huynh rất hợp ý, lần sau gặp mặt, nhất định phải mang sách quý của ta đến cho Vệ huynh xem một chút."

Vệ Chiếu vốn có ý định kết giao, lúc này nghe nói lần sau gặp mặt có thể thấy được sách quý của Thập hoàng tử thì vội vàng nói: "Thập huynh, ngày mười sáu, ngày mười sáu chúng ta lại gặp mặt có được không?"

Thập hoàng tử ngẩn người, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Quyết định vậy đi."

Hắn sinh ra có vẻ ngoài xinh đẹp, khi cười rộ lên làm Vệ Chiếu có cảm giác giống như hoàng hôn ấm áp vậy.

Trên đường hồi cung, tâm trạng Thập hoàng tử cực kỳ tốt, gần đây mọi chuyện thật sự quá thuận lợi.

Hắn mới đến Công bộ, còn tưởng rằng phải đợi một hồi lâu mới có cơ hội phát triển thế lực, không nghĩ tới Lễ bộ lại bị sét đánh.

Chẳng qua là hắn muốn nhân cơ hội đi gặp Tần phu tử, lại kinh ngạc phát hiện một phần văn thư. Văn kiện đó ghi lại học sinh quý tộc của Quốc Tử Giám bắt nạt thư sinh bình dân.

Thập hoàng tử lặng lẽ ghi nhớ tên mấy thư sinh bình dân kia, sau đó sai người đi theo giám sát mấy người kia.

Khi Vệ Chiếu bị băt nạt, Thập hoàng tử xuất hiện kịp thời. Hai người quen biết nhau.

Thư sinh bình dân của Quốc Tử Giám chỉ là cách nói khiêm tốn, bọn họ có công danh. Chỉ là lúc này chống lại thế gia quý tộc trông thì có vẻ nhỏ yếu mà thôi.

Thập hoàng tử nghĩ lại mọi chuyện, không nhịn được cảm thán: Tia sấm sét đánh trúng Lễ bộ thật sự quá đẹp.

Vào cuối mùa hè, phòng hồ sơ bị sét đánh đã hoàn thành, Lục hoàng tử lập tức chạy tới tranh công với Phụng Nguyên Đế.

Phụng Nguyên Đế khen hắn vài câu, lại thưởng cho hắn không ít thứ tốt. Các hoàng tử khác cảm thấy hơi ghen tị.

Khi một đám huynh đệ tụ tập, Tam hoàng tử bắt đầu âm dương quái khí: "Ai biết thì biết Lão Lục sửa xong mấy cái phòng rách nát, không biết còn tưởng là Lão Lục xuất chinh cướp được mấy địa bàn ấy chứ."

Ngũ hoàng tử cười cười, không nói gì. Rõ ràng là đồng ý.

Trước kia còn không cảm thấy gì, bây giờ mới phát hiện ra phụ hoàng bọn họ thiên vị. Nhưng thiên vị Thái tử là trữ quân đàng hoàng thì thôi đi, Lão Lục dựa vào cái gì chứ.

Vừa không lớn nhất, lại vừa không nhỏ nhất.

Chứ đừng nói người thật sự tiếp nhận xây dựng lại căn phòng của Lễ bộ lần này là Thập hoàng tử.

Tuy nhiên với tính tình của Tiểu Thập kia, có lẽ cũng sẽ không để ý việc có bị Lão Lục đoạt công hay không.

Lúc này đương sự đang được các hoàng tử bàn tán, lại đang ở chung rất hòa thuận.

Lục hoàng tử nhặt mấy món đồ trang trí thứ cấp cho Thập hoàng tử: "Này, cho ngươi. Đừng nói là ta không giúp đỡ ngươi."

Thập hoàng tử mím môi cười: "Tạ Lục Hoàng huynh."

Lục hoàng tử nhìn hắn, cảm thấy Thập hoàng tử giống như thỏ, suy nghĩ một chút, lại lấy ra hai tấm ngân phiếu trong tay áo ra đưa cho hắn: "Tốt xấu gì cũng là hoàng tử, khí khái lên một chút."

Thập hoàng tử nhận lấy, lại cảm tạ một phen.

Tâm trạng Lục hoàng tử không tệ, lại cho một quả táo ngọt: "Ngươi cứ đi theo ta cho tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi."

Thập hoàng tử nhẹ nhàng đồng ý

Hai người tán gẫu trong chốc lát, Thập hoàng tử đưa ra ý định muốn đến tàng thư thất, hy vọng Lục hoàng tử có thể đi cùng.

Lục hoàng tử khó hiểu: "Ngươi tự đi là được. Ta không thích đọc sách."

Thập hoàng tử khó xử: "Nếu ta tự đi thì có một số sách không thể chạm vào."

Lục hoàng tử hơi tức giận, tàng thư thất mà cũng nâng cao giẫm thấp như vậy ư.

Hai người cùng nhau đi, dưới uy thế của Lục hoàng tử, Thập hoàng tử mang đi vài quyển tàng thư, ước định thời gian trả lại.

Lục hoàng tử cảnh cáo: "Ngươi đừng để đọc sách làm trì hoãn chuyện chính đấy."

Thập hoàng tử: Không đâu, Lục Hoàng huynh yên tâm."

Điện Di Thanh vào ban đêm cũng vẫn đèn đuốc sáng trưng, Thập hoàng tử cầm bút ghi chép.

Tài học của đám người Vệ Chiếu thật sự không tầm thường, đáng tiếc so với một ít con cháu thế gia có nội tình thì vẫn còn kém một chút.

Làm sao Vệ Chiếu lại không biết điều đó được, có rất nhiều sách đều bị các thế gia độc quyền, bình dân khó đọc được.

Thập hoàng tử thế đơn lực bạc, muốn lung lạc lòng người, tự nhiên phải chịu phiền phí nhiều tâm tư một chút.

Sau đó Lục hoàng tử lại tiếp nhận công việc tu sửa hành cung, năm nay Phụng Nguyên đế muốn dẫn các hậu phi và các hoàng tử cùng bá quan đi săn mùa thu.

Lục hoàng tử hưng phấn bừng bừng, đương nhiên hắn sẽ không làm những việc vụn vặt kia, giao hết tất cả cho Thập hoàng tử, hắn dẫn người vào khu săn bắn, làm quen địa hình, Lục hoàng tử muốn tỏa sáng trong cuộc săn bắn mùa thu lần này.