Chương 27

Chẳng mấy khi mới có được một ngày nghỉ, Tần Trạch đứng dưới mái hiên, nhìn một đôi thiếu niên đang luận bàn trong sân.

Tần Thu năm nay mười hai tuổi, thân thể bắt đầu lớn lên, mặt mày vẫn nghiêm túc kiên nghị giống như Tần Trạch.

Hai đứa trẻ tung cước đánh nhau, mỗi người lui ra sau một bước, Tần Thu ôm quyền ý bảo dừng.

Vĩnh Gia Hầu thế tử lau mồ hôi trên đầu, cười nói: "A Thu, ngươi lại tiến bộ rồi."

Hắn có áp lực rất lớn đấy.

Tần Thu cúi đầu: "Thế tử cũng không kém chút nào.”

Hai người đi về phía Tần Trạch: "Cha."

“Tần tiên sinh."

Tần Trạch: "Đi nghỉ một chút đi."

Thế tử Vĩnh Gia Hầu yên lặng đi về phía phòng khách, Tần phủ tiết kiệm, trên bàn bày hai chén nước trắng, một đĩa đậu phụ vàng, không còn thứ gì khác nữa.

Vĩnh Gia Hầu thế tử khát nước, uống hết một chén nước trắng, tốc độ rất nhanh nhưng lại không có vẻ dồn dập. Tần Thu uống nước xong, cầm một miếng đậu phụ vàng lên ăn, ăn rất nhẹ nhàng, văn nhã.

Thế tử Vĩnh Gia Hầu nhìn đĩa đậu phụ vàng, vẻ mặt hơi bối rối. Hắn không thích ăn cái này lắm.

Hắn dời tầm mắt, muốn nói chuyện với Tần Trạch, kết quả đã không thấy bóng dáng của đối phương đâu.

Tần Trạch đang suy tư trong thư phòng, nếu không có gì ngoài ý muốn thì có lẽ Thập hoàng tử đã đi tìm được người.

Lễ bộ quản hai mảng lớn là giáo dục, ngoại giao, cho nên Lễ bộ thị lang hỏi một chút việc liên quan đến quốc tử giám cũng không bị tính là vi phạm quy củ.

Học trò trong Quốc Tử Giám đa số đều là công tử thế gia, hiếm có học sinh xuất thân bình dân. Mà học sinh xuất thân bình dân tiến vào Quốc Tử Giám, điều kiện thấp nhất cũng phải là lên bảng thi hương.

Bọn họ có thể vượt xa xôi ngàn dặm đến Quốc Tử Giám ở kinh thành học hành, tám chín phần mười đều là người trẻ tuổi đang hăng hái sốc nổi. Nếu là thư sinh lớn tuổi, trong lòng lo lắng quá nhiều thứ, băn khoăn quá nhiều, không làm ra được chuyện mạo hiểm này.

Người trẻ tuổi có sức mạnh, đồng dạng cũng có dũng khí không sợ cường quyền, dựa vào một lòng nhiệt huyết phản kháng.

Một bên là con cháu quan gia sống an nhàn sung sướиɠ, khắp nơi được nâng niu, một bên là người nổi bật trong thư sinh bình dân. Hai loại người như vậy, lợi ích vô hình có sự đối lập, lại hàm chứa khinh miệt hoặc khinh thường đối với đối phương.

Không cọ sát còn đỡ, chỉ cần một khi có chút xích mích thì sẽ nhanh chóng từ chuyện nhỏ trở thành chuyện lớn, không ai có thể dự đoán sự phát triển tiếp theo.

Thập hoàng tử trấn an thư sinh trẻ tuổi trước mặt, đưa cho hắn một lọ thuốc trị thương.

Bên mặt trái của thư sinh trẻ tuổi hơi bầm tím, do dự một lát, hắn nhận lấy thuốc trị thương: "Đa tạ Thập công tử."

Giọng điệu cứng rắn.

Nói thật, Vệ Chiếu hiện tại rất có địch ý đối với các vị "công tử", dù có là ai vừa bị một đám con cháu quan gia phái người dẫn đến ngõ cụt, sau đó suýt chút nữa bị trùm bao tải thì cũng sẽ không rộng lượng được.

Nhưng tốt xấu gì hắn cũng từng đọc sách, hiểu rõ thị phi, nếu không phải Thập công tử đi ngang qua cứu hắn, chỉ sợ hôm nay hắn sẽ khó thoát thân.

Thập hoàng tử không ngại giọng điệu của hắn, ôn tồn nói: "Không biết Vệ cử nhân có đối sách hay không?”

Vệ Chiếu cười lạnh: "Đương nhiên là đi chỉ ra và xác nhận thủ phạm."

Đánh bạn cùng lớp, hắn không tin phu tử Quốc Tử Giám không trừng phạt đối phương.

Thập hoàng tử hỏi: "Nếu đối phương thẳng thừng phủ nhận thì sao?

Vệ Chiếu chững lại, nhíu mày nói: "Đại trượng phu làm việc phải quang minh chính..."

Nói đến phía sau, bỗng nhiên hắn lại không có tự tin nữa.

Đúng rồi, ban ngày ban mặt đối phương lại sai người dám chặn hắn trong hẻm nhỏ, có thể làm ra việc như vậy, vốn không phải quân tử gì.

Vệ Chiếu hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ tại hạ lại phải ngậm bồ hòn?”

Hắn không làm được.

Thập hoàng tử lắc đầu: "Không phải. Chắc Vệ cử nhân đã từng nghe qua, quân tử báo thù, mười năm không muộn."

Không đợi Vệ Chiếu phản bác, Thập hoàng tử lại nói: "Sang năm chính là kì thi mùa xuân. Thân là người đọc sách, còn có cái gì hả giận hơn so với việc chèn ép đối phương trong cả kì thi hội và kì thi đình."

Vệ Chiếu yên lặng suy tư.

Thập hoàng tử nhấp một ngụm trà, lại từ từ nhóm thêm một ngọn lửa: "Vệ cử nhân hiện tại phải bảo trọng bản thân mới đúng, ngươi có tài hoa, nhưng nếu thân thể có bệnh, đến kì thi mùa xuân dù Vệ cử nhân có nhiều tài năng hơn nữa thì cũng không cách nào thi triển."

Sắc mặt Vệ Chiếu nghiêm túc, suy tư một lúc lâu, đứng dậy vái chào với Thập hoàng tử một cái: "Đa tạ Thập công tử đã chỉ điểm, Vệ mỗ đã hiểu."

Thập hoàng tử kéo hắn ngồi xuống, nói: "Là do Vệ cử nhân tự thông suốt, ta không làm gì cả."