Chương 24

Nắng vàng rực rỡ rơi xuống quả sơn trà, dẫn một chú chim tham lam vui vẻ bay đến. Cái mỏ nho nhỏ vừa mổ một ngụm đã đột nhiên rơi xuống không có động tĩnh gì, rơi xuống cùng với con chim rơi xuống là một hòn đá tròn nhẵn.

Một bàn tay nhặt con chim lên, đá chân một cái, hòn đá lăn vào bụi hoa.

Hắn mặc một bộ trang phục thái giám màu lam, khoảng chừng mười bảy tuổi, cười hì hì đi về phía thiếu niên đối diện.

"Thập điện hạ thật sự là xuất thần nhập hóa."

Sáu năm trôi qua, nhóc đáng thương lúc trước bây giờ đã trưởng thành thành một thanh niên xinh đẹp lan chi ngọc thụ. Hắn thừa hưởng dung mạo xinh đẹp của mẫu thân, nhưng bởi vì quanh năm ngâm mình trong sách mực, vẻ thư sinh dung hợp khéo léo với dung mạo tuấn mỹ, biến thành một loại khí chất xuất trần độc đáo.

Thay vì nói hắn là hoàng tử, chi bằng nói hắn là một vị danh sĩ thì càng chuẩn hơn.

Thập hoàng tử cũng không phụ hình tượng của hắn, vẽ tranh, viết chữ, đặc biệt xuất chúng trong số các hoàng tử.

Đối mặt với sự tâng bốc của tiểu thái giám, Thập hoàng tử chỉ mím môi cười cười.

Tiểu thái giám lại giơ con chim nhỏ trong tay lên: "Nhờ phúc của điện hạ, hôm nay Tiểu Thanh Tử có thể thêm cơm rồi."

“Từ khi nào ngươi lại đáng thương thế." Cổ tay Thập hoàng tử lật lên, trong lòng bàn tay lại rơi xuống một viên đá, tiện tay ném ra ngoài.

Quả sơn trà trước đó bị chim mổ một miếng đã rơi xuống đất.

Thập hoàng tử nhướng mày: "Có lẽ cách đây không lâu, người của Tứ ca mới cho ngươi chỗ tốt."

Tiểu Thanh Tử cười he he: “Đúng là không có gì là qua mắt được điện hạ."

Lúc trước sau khi Thập hoàng tử giúp Tiểu Thanh Tử, Tiểu Thanh Tử vốn muốn được điều đến điện Di Thanh hầu hạ, nhưng Thập hoàng tử hỏi hắn có đồng ý làm việc thay hắn không.

Đương nhiên Tiểu Thanh Tử đồng ý, vào lúc hắn tuyệt vọng, chỉ có Thập điện hạ giúp hắn.

Tiểu Thanh Tử quay về làm đồ ăn cháo đá bát theo lệnh của Thập hoàng tử.

Sau đó người của Tứ hoàng tử tìm được hắn, thứ nhất là hứa cho hắn rất nhiều chỗ tốt để hắn tới gần Thập hoàng tử, giám sát Thập hoàng tử.

Trong lòng Tiểu Thanh Tử cảm thấy vi diệu, làm bộ miễn cưỡng đồng ý.

Thập hoàng tử nhìn thoáng qua cây sơn trà, lông mày khẽ nhíu lại: "Nếu cứ tiếp tục như vậy, quả sơn trà này chưa hái hết xuống đã bị chim mổ dần hết.”

"Điện hạ yên tâm, tiểu nhân sẽ canh giữ cẩn thận."

Thập hoàng tử nhìn lướt qua con chim trong tay Tiểu Thanh Tử.

Tiểu Thanh Tử ngượng ngùng.

Thập hoàng tử thở dài, suy nghĩ đến lúc đó làm một bộ tranh chim ngậm sơn trà cho Thục phi là được rồi.

Sau khi Thập hoàng tử rời đi, Tiểu Thanh Tử tốn mười văn tiền tìm người trông cây sơn trà hộ hắn, xoay người đi chỗ khác.

Phủ Tứ hoàng tử.

Tứ hoàng tử khẽ kinh ngạc: "Tiểu Thập muốn tặng sơn trà cho Thục phi?"

Hắn suy tư một chút, phất phất tay để hạ nhân lui ra.

Một vị phụ tá nói: "Tặng vật rẻ tiền bậc này, Thập hoàng tử cũng không sợ Thục phi và Lục hoàng tử tức giận sao?"

Tứ hoàng tử hỏi ngược lại: "Vì sao phải tức giận, có phải là sinh nhật hay tết gì đâu, Tiểu Thập tặng sơn trà, vừa đúng mùa vừa thể hiện tâm ý lại còn không phí phạm."

Trong cung ai mà chẳng biết Thập hoàng tử là người nghèo nhất trong số các hoàng tử.

Tứ hoàng tử đứng dậy, khoanh tay đi dạo: "Lúc trước bổn điện chỉ tưởng Tiểu Thập là đồ ngốc, xem ra mấy năm nay hắn cũng học được chút thông minh rồi."

Tình cảm đều từ vun đắp mà ra, Thập hoàng tử tích lũy từng chút một, sẽ khiến cho Lão Lục mềm lòng hai phần.

Tuy nhiên đối với Tứ hoàng tử cũng không phải chuyện xấu.

Qua thêm hai ngày, đúng lúc sơn trà trở nên ngọt ngào nhất, Thập hoàng tử tự leo lên cây hái xuống, đưa đến cung Thục phi.

Lục hoàng tử cũng ở đây, nhìn thấy trên người Thập hoàng tử còn có lá cây vụn, khó hiểu hỏi: "Ngươi làm gì vậy."

Thập hoàng tử nói: "Sơn trà vừa khéo chín, rất ngọt.”

Lục hoàng tử nhìn hắn, bỗng nhiên hỏi: "Không phải ngươi leo lên cây hái đấy chứ."

Thiếu niên ôn nhuận không hé răng.

Khóe miệng Lục hoàng tử giật giật, Thục phi trừng mắt nhìn nhi tử một cái, sau đó sai người nhận sơn trà, cười khanh khách nói chuyện nhà với Thập hoàng tử.

Lục hoàng tử không kiên nhẫn nghe, nhặt mấy quả sơn trà lên ăn, hắn phát hiện sơn trà mà Tiểu Thập mang đến quả nào cũng to tròn mượt mà, rất xinh đẹp.

Hắn nhẹ nhàng xé một cái, lộ ra thịt quả vàng ươm, chóp mũi ngập tràn hương thơm độc đáo của sơn trà, cắn một miếng, mật ngọt trong suốt chảy ra như nước.

Lục hoàng tử dừng một chút, Tiểu Thập tìm được sơn trà này ở đâu vậy? Ăn ngon thật.

Hắn sai người để ra đĩa, tự mình bưng qua: "Mẫu phi cũng nếm thử."

Thục phi bất đắc dĩ, bà còn đang nói chuyện quan trọng đấy.

Lục hoàng tử hỏi: "Hai người các ngươi nói chuyện gì thế?"

Thập hoàng tử mỉm cười: "Thục phi nương nương nói Lục hoàng huynh hiện giờ vẫn luôn ở lục bộ tham chính, về phần cuối cùng muốn nhậm sự ở bộ nào thì phải xem tâm ý của Lục hoàng huynh."