Chương 22

Nam tử đáp: "Vậy thì được rồi!"

Hắn muốn từ biệt để đi ngay, nhưng lại bị cả nhà Tần gia giữ lại ăn một bữa cơm trưa.

Tần Thái lão còn đặc biệt thịt một con gà, một con vịt, còn bắt nhi tử của mình tự đi lấy rượu. Toàn bộ công việc nấu nướng đều do các nàng dâu Tần nhị thẩm và Tần tiểu thẩm chuẩn bị.

Trình thị và tức phụ cùng con của Tần Lâm muốn vào trợ giúp, nhưng lại bị mọi người khuyên ra ngoài.

Hôm nay Tần Trạch mới đưa lễ đầu năm về, sao mọi người có thể không biết xấu hổ mà bắt mẫu thân và đệ muội người ta làm việc.

Trên bàn ăn, người của Tần gia không nhịn được mà nhìn về phía nam tử, dò hỏi tình hình gần đây của Tần Trạch.

"Mậu huynh đệ, đại ca và cháu của ta dạo này có tốt không?" Tần Lâm tò mò hỏi.

Những người khác của Tần gia cũng dựng lỗ tai lên.

Lời nói trước khi A Mậu rời đi lần trước làm cho lòng bọn họ nổi lên một gợn sóng. Sau đó, Tần Lâm đưa nhi tử lên huyện thành xem bệnh, trùng hợp gặp vị đại phu trên công đường đã từng đi qua kinh thành khi còn trẻ.

Tần Lâm thuận thế hỏi nhiều thêm hai câu, hắn cũng tương đối thông minh, chỉ hỏi dáng vẻ kinh đô thế nào, hắn muốn vào làm ăn.

Đại phu ngồi công đường hỏi hắn có người thân ở kinh thành không? Tần Lâm lắc đầu, lại hỏi Tần Lâm có bạn bè gì không. Tần Lâm lại lắc đầu.

Đại phu ngồi công đường trách hắn suy nghĩ kì lạ, nói hắn một lúc lâu.

Cuối cùng Tần Lâm không nhịn được hỏi, hỏi nếu làm quan thì sao?

Đại nhân ngồi công đường đã sống vài chục năm làm sao không biết hắn có ý gì. Tuy nhiên cũng không vạch trần, chỉ nói là sau lưng không có người thì việc làm quan khó đi.

Thật ra yên tĩnh mà suy nghĩ kĩ lại, một mình lẻ loi đi kinh thành làm sao dễ dàng được. Huống chi trong kinh thành còn nhiều quý nhân như vậy.

Sau khi oán giận không còn, Tần Lâm lại thấy lo lắng cho đại ca mình, nhưng hai huynh đệ cách xa nhau, muốn giúp cũng chẳng giúp gì được.

A Mậu uống một ngụm rượu vào miệng, cười nhạt nói: “Đương nhiên là tốt.”

“Lời này không phải là ta lừa mọi người đâu, Tần đại nhân mấy năm nay ở kinh thành vẫn là, vẫn là…” A Mậu trầm tư trong chốc lát mới nói tiếp: “Ít nhất dưới tình huống như vậy của Tần đại nhân, ngoài ba mươi tuổi có thể nhận chức quan tứ phẩm trong kinh, tại hạ cũng hiếm thấy, vô cùng nể phục.”

“Tuy nhiên.” Hắn chuyển đề tài: “Chỉ là những gian khổ sau lưng, chắc chỉ có mình Tần đại nhân mới biết được.”

A Mậu lại buồn buồn uống một chén rượu, mượn rượu để nói với Tần Lâm: “Tần tiểu huynh đệ, không phải A Mậu ta thiên vị, không phải mấy năm nay Tần đại nhân mặc kệ mọi người.”

“Không nói dối gì mọi người, Tần đại nhân đến giờ vẫn còn phải thuê nhà để ở, cái nhà kia vừa cũ vừa nát, còn không lớn bằng nhà nông của mọi người. Trong nhà chỉ có mỗi một xa phu và một bà tử.”

“Nhìn những quan viên khác mà xem, có mấy người chức vụ còn không cao bằng Tần đại nhân, sân nhà lại xa hoa tráng lệ, người hầu thành đàn.”

“Tần đại nhân, người này quá chính trực.” A Mậu lắc lắc đầu, lại buồn bã uống một hớp rượu.

Trên bàn cơm hơi yên tĩnh, một lúc lâu sau Tần tiểu thúc mới cứng nhắc chuyển đề tài: “Mậu huynh đệ quen biết A Trạch nhà ta như thế nào?”

Dứt lời, Tần tiểu thúc lại cảm thấy đề tài này không được thích hợp lắm.

Một người là quan viên, một người là đưa đồ tặng. Nghĩ qua chắc cũng chỉ là quan hệ thuê mướn.

A Mậu ngượng ngùng: “Lúc trước ta gặp qua chút chuyện, cũng nhờ mấy lời nói của Tần đại nhân.”

Đối với người bình thường mà nói, một khi xảy ra chuyện với quan phủ, hơn một nửa là chuyện không xong, đã thế còn hết cách giải quyết.

Khi đó A Mậu gấp lắm rồi, chạy vội trên đường phố, không cẩn thận đυ.ng vào xe ngựa của Tần phủ. Sự việc sau đó xảy ra ngoài sự tưởng tượng của hắn.

Sau khi sự việc lần đó được giải quyết xong, A Mậu vẫn luôn nhớ đến ân tình của Tần Trạch.

Mọi người Tần gia nhìn nhau, bọn họ không tưởng tượng được ra Tần Trạch lại là người tốt bụng.

Dường như A Mậu đã biết được suy nghĩ của bọn họ: “Bình thường Tần đại nhân rất ít khi nói cười, sắc mặt nghiêm túc.”

Người Tần gia nghĩ nghĩ, cái này ngược lại có chút giống Tần Trạch trong tưởng tượng của bọn họ.

A Mậu nói: “Nhưng mà tâm hắn tốt, có người nhìn bề ngoài tốt nhưng lòng dạ đen tối. Cho nên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong…” Hắn bĩu môi, không đồng tình.

Sau khi ăn xong, A Mậu lại dẫn người rời đi. Hắn còn muốn đến Trịnh gia một chuyến.

Trưởng thôn nhận lấy thư mà Tần lão thái đưa cho, suy xét đến việc người Tần gia không giỏi văn vẻ, thư Tần Trạch viết rất thẳng thắn.

Đầu tiên là hắn hỏi thăm sức khoẻ của gia gia và nãi nãi. Sau đó là Trình thị, chú thím Nhị phòng và Tam phòng.

Tần nhị thẩm thụ sủng nhược kinh: “A Trạch vẫn còn nhớ đến chúng ta ư?”

Tần nhị thúc nói: “Đều là người một nhà.”

Phần hỏi thăm rất dài, thậm chị còn nhắc đến cả đám cháu nam cháu nữ trong nhà, còn nói tặng đồ.

Cuối cùng, Tần Trạch mới nói một câu về mình và nhi tử, chỉ nói rất khoẻ, mong người nhà yên tâm.