Chương 21

Lục hoàng tử thấy Thập hoàng tử quá tốt bụng nên giáo huấn hắn: “Trong cung có mấy nghìn người, ngươi có thể giúp đỡ được hết không?”

“Cũng không tự nhìn lại xem mình là người như thế nào.”

Bởi vì giữa đường bị chậm một lúc nên Lục hoàng tử khó chịu, lời nói càng ngày càng khó nghe, Thập hoàng tử chỉ cúi đầu trả lời.

Lục hoàng tử bĩu môi.

Buổi tối, hắn phàn nàn với Thục phi: “Tiểu Thập quá ngốc, có đôi khi nhìn thấy hắn là muốn bực mình.”

Lục hoàng tử kể lại hết một lượt việc mình vừa gặp buổi sáng. Thục phi không giận mà ngược lại còn cười: “Ngô Nhi, Thập hoàng tử tốt bụng một chút lại là chuyện tốt với con đấy.”

“Ngươi cũng không muốn nuôi một con sói bên cạnh đâu nhỉ?”

Lục hoàng tử không nói gì.

Đây chỉ là một việc nhỏ, rất nhanh đã qua đi.

Sau đó Tiểu Thanh Tử lại đến Di Thanh Điện hai lần nữa. Hắn thật sự thiếu tiền, nhưng ngoài Thập hoàng tử ra hắn không còn tìm thấy người nào hỗ trợ nữa.

Nhưng kéo dài hơi tàn hơn một tháng, ca ca của Tiểu Thanh Tử vẫn chết vì bệnh, sau đó hắn không đến Di Thanh Điện nữa.

Đại cung nữ bên cạnh Thập hoàng tử tức giận, gặp một con sói mắt trắng, nhưng làm rõ ràng như thế thì cũng hiếm thấy thật.

Thập hoàng tử lại không để ý.

Đông Điện, Tam hoàng tử nói với hắn: “Tiểu Thập, thu mua lòng người không phải làm như vậy.”

Mặt Thập hoàng tử đỏ lên, hoảng loạn xua tay: “Không, ta không.”

Những người khác đều cười vang.

Lục hoàng tử nói: “Nếu ngươi vươn được lên cao, ngươi không cho người ta tiền, người ta cũng sẽ cầu xin được đi theo ngươi.”

Lời này được các hoàng tử khác đồng ý.

Thập hoàng tử cúi đầu.

Nửa tháng sau, Lục hoàng tử đưa Thập hoàng tử đến biệt trang để tắm suối nước nóng, cười nói: “Không tệ chứ.”

Thập hoàng tử không vội phản ứng, hắn kinh ngạc nhìn hết xung quanh một vòng, còn sờ sờ: “Lục hoàng huynh, cái này thật sự giống như trong sách viết.”

Lục hoàng tử có chút đắc ý, ngoài miệng lại trách mắng: “Đừng có nhỏ mọn như vậy.”

Thập hoàng tử đồng ý.

Chớp mắt đã đến cuối năm, Thập hoàng tử tham gia yến tiệc của Thiên gia, không giống như năm trước, vị trí của hắn năm nay không còn là một góc tránh bị người nhìn thấy nữa mà là dựa theo thứ tự hoàng tử bình thường để xếp hàng.

Trong cung điện sáng ngời, Hoàng hậu lơ đãng nhìn về phía Thập hoàng tử, ánh mắt như ẩn giấu một lưỡi dao.

Mấy tháng không gặp, Thập hoàng tử được ăn uống đầy đủ, trên mặt đầy đặn hơn, dáng vẻ cũng tuấn tú hơn.

Những người khác chưa nhận ra, nhưng Hoàng hậu liếc mắt đã nhìn ra bóng dáng mẫu thân của Thập hoàng tử từ khuôn mặt của Thập hoàng tử.

Thứ tiện nhân phản chủ.

Bà ta nắm chặt chén rượu, đúng lúc Phụng Nguyên Đế vui vẻ làm một bài thơ, nhận được rất nhiều lời khen.

Hoàng hậu suýt chút nữa không còn duy trì được vẻ bình tĩnh.

Rốt cuộc thì lễ đầu năm từ kinh thành cũng đến cửa Tần gia.

Lúc này đã gần cuối năm, người trong thôn đa số đều rảnh rỗi. Bọn họ nhìn hai chiếc xe bò chất đầy hàng hoá mà hâm mộ không thôi.

Người mang đồ đến vẫn là nam tử lần trước, hắn cười khanh khách chào hỏi hai lão Tần gia, còn lấy phong thư ra từ trong l*иg ngực: “Đây là đại nhân nhờ tiểu nhân chuyển cho thái gia.”

Người Tần gia thấy hơi xấu hổ, bọn họ không biết chữ, cũng may trưởng thôn đi cùng cũng biết, đợi lát nữa đọc cho bọn họ nghe cũng được.

Sau đó nam tử kia sai người dọn lễ đầu năm vào nhà, hắn tự mình cầm hai chiếc hộp gỗ đến, lên giọng nói to: “Đây là nhân sâm và tổ yến mà thánh thượng ban cho Tần đại nhân, ngài ấy nhờ tiểu nhân đưa về cho mọi người.”

Người Tần gia vô cùng kinh ngạc. Tần nhị thẩm và Tần tam thẩm theo bản năng nhìn về phía người đàn ông của mình.

Nhân sâm và tổ yến quý thế nào, trước kia bọn họ chỉ được nghe người khác truyền miệng, còn chưa kể đây còn là do thiên tử ban tặng.

Điều này, điều này có vinh quang lớn thế nào chứ.

Tần lão thái nhận lấy chiếc hộp, đến cái hoa văn bên trên cũng càng nhìn càng thích.

Chờ toàn bộ chiếc xe bò đưa lễ năm mới được dọn hết vào nhà, nam tử lại cởi xuống túi tiền ở bên hông: “Ở đây có hai mươi lượng bạc, đại nhân dặn dò đều ở chỗ này."

Hắn đưa tiền cho Tần gia gia, sau đó hắn nhìn đến Tần Lâm ở phía sau, dò hỏi nhi tử của Tần Lâm như thế nào.

Bên cạnh chân của Tần Lâm có một đứa trẻ nhỏ. Vừa sợ hãi lại vừa tò mò nhìn Nam tử.

Tần Lâm sờ đầu đứa trẻ, cười nói: "Đã tốt hơn rồi."