Chương 17

Nếu như thân thể Hoàng hậu vẫn luôn không khỏe, Thập hoàng tử vẫn phải sao chép kinh Phật mãi sao?

Thục phi quát nhẹ: "Nói năng cẩn thận."

Thập hoàng tử chính là một đứa con bị bỏ rơi, tác dụng duy nhất trong cung cũng chính là nơi trút giận của Hoàng hậu. Cho dù không có, những người khác cũng sẽ không để ý.

Tất nhiên Thục phi sẽ không vì một người vô dụng như vậy mà đi tranh giành với Hoàng hậu.

Thập hoàng tử bị người mang đến phật đường, lão ma ma lạnh mặt: "Nương nương coi trọng điện hạ, mới chọn điện hạ, Thập hoàng tử chớ phụ lòng nương nương."

Thập hoàng tử cúi đầu: "Vâng."

Lão ma ma: "Vì thể hiện thành ý, kính xin Thập hoàng tử quỳ chép."

Thập hoàng tử: "Vâng."

Từ sáng sớm đến hoàng hôn, Thập hoàng tử chỉ dùng điểm tâm buổi sáng, lúc này vừa mệt vừa đói, đầu gối đã tê, mắt cũng quá mệt mỏi.

Hắn biết Hoàng hậu đang gây khó khăn cho hắn. Nhưng hắn không có cách nào khác ngoài việc chịu đựng.

Không ai trong cung điện sẽ giúp hắn.

Đột nhiên, ngòi bút thập hoàng tử dừng lại, hắn nhìn chằm chằm kinh văn đầy giấy, có lẽ... Có một người như vậy.

Lại qua hai khắc đồng hồ, ngoài cửa truyền đến tiếng động: "Thập hoàng tử, đến giờ dùng bữa tối rồi."

Một cái màn thầu lạnh như băng, một chén cháo loãng.

Thập hoàng tử ăn xuống từng ngụm từng ngụm, mới được một ít, lão ma ma lại tới.

Khuôn mặt của đối phương dưới ánh nến mờ nhạt, hiện lên vẻ vặn vẹo và đáng sợ.

"Thập hoàng tử, cao tăng nói, chép kinh Phật này là nặng nhất ở thành tâm và nghị lực, cho nên buổi tối phiền ngài chịu mệt mỏi, nghỉ ngơi ở phật đường, ngày mai tiếp tục chép lại."

Thập hoàng tử thấp giọng đáp ứng.

Lão ma ma khinh bỉ nhìn hắn một cái, xoay người rời đi.

Thập hoàng tử bị nhốt ở cung Vĩnh An, tất nhiên là không có cách nào đi Đông Điện học hành.

Hệ thống hỏi: "Thập hoàng tử xảy ra chuyện, ngươi không nghĩ cách sao?”

Tần Trạch không nói gì.

Bảy ngày sau, Đông Điện, vị trí của Thập hoàng tử vẫn trống rỗng như cũ, Tần Trạch bắt đầu đi tìm Phụng Nguyên Đế.

Chủ yếu là hắn kể lại tiến độ học tập của các hoàng tử khác mấy ngày gần đây, khen Tứ hoàng tử cùng Thất hoàng tử, lại chỉ ra thiếu sót của Lục hoàng tử và Cửu hoàng tử.

Các hoàng tử khác ngược lại không có thay đổi gì.

Phụng Nguyên Đế nghe thấy nhi tử được khen, trong lòng rất vui mừng, ngay sau đó lại có nhi tử bị chỉ ra còn thiếu sót lại không khỏi thấy ngượng ngùng.

Hắn chuyển đề tài, ra lệnh cho Tần Trạch kể cho hắn nghe một đoạn lịch sử tiền triều nào đó. Tần Trạch câu chữ rõ ràng, âm sắc lại sắc bén như lưỡi dao, Phụng Nguyên Đế nghe kể lại thấy tinh thần tỉnh táo hẳn lên.

Cuối cùng, Tần Trạch cáo lui, trước khi đi dường như có khó hiểu: "Hoàng thượng, nghe Lục hoàng tử nói, Hoàng hậu nương nương gần đây tâm trạng không bình tĩnh, cho nên Thập hoàng tử vẫn đang chép kinh Phật vì nương nương. Mặc dù thần không hiểu phật lý, nhưng nghĩ đến hiếu tâm thì hiếu tâm, thân thể Hoàng hậu nương nương không khỏe, vẫn nên sớm truyền thái y là tốt nhất, tránh cho bệnh tình kéo dài hơn."

Mặt già của Phụng Nguyên Đế nóng lên, ho khan nói: "Ý tốt của ái khanh trẫm hiểu được, trẫm sẽ nói lại với Hoàng hậu."

Tần Trạch cúi đầu, lui ra.

Tần Trạch vừa đi, Phụng Nguyên Đế lập tức sụp mặt, nói với Đại nội thị: "Ngươi đi xem chuyện tốt mà Hoàng hậu làm đi."

Buổi chiều hôm đó, Thái y viện được phái đến Vĩnh An cung, đại nội thị truyền đạt ý chỉ của Hoàng thượng, sắc mặt Hoàng hậu trong nháy mắt vặn vẹo.

Bà ta gằn từng chữ nói: "Làm phiền viện chính khám cho bổn cung."

Trong lòng viện chính đau khổ, vẫn cắn răng tiến lên.

Hoàng hậu thân thể rất tốt, viện chính cuối cùng chỉ kê đơn thuốc bổ.

Buổi tối, hoàng hậu mới sai người mang Thập hoàng tử ra ngoài, sau mấy ngày tàn phá, ánh mắt Thập hoàng tử ngơ ngác, sắc mặt tái nhợt, lúc đi chân cũng run rẩy.

Thấy vậy, chút không thoải mái trong lòng Hoàng hậu tiêu tán bớt một chút, nàng nói với thiếu niên quỳ gối trước mặt: "Ngươi có hiếu tâm, bổn cung khoẻ hơn rất nhiều rồi, ngươi trở về đi."

Thập hoàng tử một hồi lâu mới phản ứng lại, sững sờ dập đầu.

Hoàng hậu ghét bỏ phất phất tay, Thập hoàng tử chậm rãi lui ra.

Ngày hôm sau, Thập hoàng tử vẫn đi Đông điện học hành như thường lệ, vào giờ Tỵ một khắc lại đột nhiên ngất xỉu, khiến Cửu hoàng tử bên cạnh hoảng sợ.

Rất nhanh Thái y đến, trải qua chẩn trị, Thập hoàng tử là bị phong hàn nhập thể, dẫn đến sốt cao, vả lại hai đầu gối của Thập hoàng tử bị hao tổn, sợ sau này sẽ không tốt.

Mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau. Ai mà không biết lúc trước Thập hoàng tử đi đâu, làm cái gì.

Thiên điện của Đông Điện quanh năm vắng vẻ, hiện giờ ngược lại tràn vào rất nhiều người.

Nước thuốc sắc xong, sắc mặt Thập hoàng tử đỏ bừng, mất ý thức nên đương nhiên không cho uống được.

Tần Trạch nhíu mày: "Mở miệng hắn ra, rót xuống."

Các hoàng tử đồng loạt nhìn về phía Tần Trạch .

Hai nội thị kiên trì tiến lên, một người đỡ Thập hoàng tử, một người mạnh mẽ bật miệng Thập hoàng tử ra, hơn phân nửa chén thuốc đen nhánh được cứng rắn rót vào.

Nước thuốc có dự phòng, lại rót thêm một chén. Thập hoàng tử vốn gầy yếu hơn bạn bè cùng trang lứa, lúc này hai mắt nhắm nghiền, thân thể vô thức giãy dụa yếu ớt cũng bị người ấn xuống, nhìn cực kỳ đáng thương.

Các hoàng tử khác quay mặt đi, thầm nghĩ: Tần phu tử thật sự quá lạnh lùng.

Sau khi học hành xong, các hoàng tử đều thấy hơi không yên lòng.

Thái tử cúi đầu, không lên tiếng.

Phụng Nguyên Đế cho phép Thái tử tham gia chính trị. Tuy nhiên bên Đông Điện này, thỉnh thoảng Thái tử vẫn phải tới, ngoại trừ học tập, phần lớn vẫn là Phụng Nguyên Đế muốn Thái tử tiếp xúc cùng các huynh đệ khác, bồi dưỡng tình cảm.