[TG1] Chương 2: Anh có thể liếʍ tôi không?

Chương 2: Anh có thể liếʍ tôi không?

Ở thế giới hiện thực Lâm Ý là một thiếu niên ngây thơ trong sáng, nhưng sau khi trải qua việc bị bốn người đàn ông hành hạ tới chín muồi ở thế giới tân thủ, thì việc công lược hai người đàn ông ở thế giới này cậu không còn ngại nữa, Lâm Ý sờ mặt mình, cậu chỉ có thể một lần nữa tự mình thôi miên bộ não, đây chỉ là một trò chơi, tất cả đều là npc, đúng thế, đều là npc mà thôi.

Mặc dù Lâm Ý không ngừng tự tẩy não mình, cuối cùng vẫn bị một con nữ quỷ tóc tai bù xù dọa cho sợ hãi té khói.

"A a a a a! Cậu có nhìn thấy không! Miệng của con nữ quỷ đó to bằng khuôn mặt tôi đấy, trong hốc mắt còn chảy ra máu nữa kìa..." Lâm Ý khoa trương mà khua tay múa chân, căng thẳng tới mức run rẩy toàn thân, cũng không quan tâm hệ thống có thể nhìn thấy hay không.

Cốt truyện rất nhanh đã bắt đầu.

Lúc mấy người thanh niên xuất hiện bên dưới ký túc xá, đột nhiên Lâm Ý liền cảm nhận được một hồi kỳ lạ.

Cậu là một con quỷ, quỷ thì không cần ăn cơm ngủ tắm, cho nên nãy giờ cậu cũng không nhìn xem bộ dạng của mình như thế nào, chỉ có lần này cậu mới hoàn toàn cảm nhận được thẻ thuộc tính đã cho cậu một cặρ √υ" bự cỡ nào.

Trong lúc Lâm Ý suy tư thì bên phía nhân vật chính đã bắt đầu cuộc rượt đuổi.

"Thật lớn..." Lâm Ý định ép chặt cho đầṳ ѵú hiện ra, nhưng cho dù cậu có làm cách nào đi nữa thì cũng chỉ nặn được vài giọt sữa chảy ra ngoài.

Thẻ thuộc tính chỉ có thể bị kích hoạt bởi người khác.

"Ui - Chỗ này cũng lạnh quá rồi." Bàn Cam Kiệt ôm cánh tay mình, không nhịn được mà rùng mình một cái.

"Nghe nói mười mấy năm trước ở khu ký túc xá số năm có người chết, từ đó về sau trường học liền đóng cửa nơi này, sau đó không biết tại sao mà cả ngôi trường cũng đóng cửa theo." Giọng nói trong trẻo của Quan Mạt vang lên, cô trông rất đẹp, khiến cho người khác không tự chủ được mà phải liếc nhìn thêm một cái.

"Hừ, lá gan nhỏ như vậy còn dám tham gia trò này?" Người nói câu này thân hình hơi gầy, miệng ngậm một điếu thuốc, mặt mũi cà lơ phất phơ, giống như một tên lưu manh.

Bọn họ có tổng cộng bảy người, cả bảy người đều không quen biết lẫn nhau, cho nên đều đề phòng đối phương.

Triệu Trác Phi quan sát hai người đi phía sau cùng của đội ngũ, hai người kia không có người nào mà không anh tuấn, cho tới hiện tại cả hai người bọn họ đều rất im lặng, chỉ bình tĩnh quan sát khắp nơi.

Tiềm thức của Triệu Trác Phi nói rằng, nếu cậu ta muốn sống thì phải đi theo hai người này.

"Vẫn nên cẩn thận thì hơn." Giọng thanh niên trong trẻo lạnh lùng phá vỡ yên lặng, đôi mắt xinh đẹp thờ ơ quan sát khắp nơi.

Lâm Ý còn đang bị căng trướng tới mức khó chịu, cậu sắp khóc tới nơi rồi, làm cách nào cũng không nặn bớt sữa bên trong ra được, đành phải vội vàng mà bay đi nơi khác.

Bảy người bước lên lầu hai, Dung Mộc Trình lệch khỏi đội ngũ, đang định mở một cánh cửa trong số đó ra thì cánh tay của hắn lập tức bị nắm lấy, ngay sau đó cả người lập tức biến mất tại chỗ.

Bốn phía trở nên vô cùng yên tĩnh.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Mọi người đứng yên, tôi đếm lại một chút, một hai ba bốn... sáu... Chúng ta thiếu mất một người!"

Cửa sổ cũ kỹ bị gió thổi vang lên tiếng kẽo kẹt, mọi người còn lại không khỏi rùng mình một phát, chỉ có Tạ Nghiên đứng ở một góc là vẫn còn bình thản, thờ ơ nhìn về phía chỗ người thanh niên mới biến mất kia, trong mắt anh hình như đang suy tư điều gì đó.

Đây là một con tiểu quỷ, Dung Mộc Trình bị bắt đi đang chuẩn bị móc bùa nguyền rủa ra xua tan tiểu quỷ thì eo hắn đột nhiên bị ôm lấy.

"Đừng gϊếŧ tôi! Tôi là một con quỷ tốt... hu hu hu." Lâm Ý khóc chít chít.

Dung Mộc Trình: Đây là một con quỷ khóc nhè...

"Thả tay ra."

Lâm Ý nghe lời mà thả tay ra, nhưng cậu vẫn sợ hắn đổi ý nên nắm lấy vạt áo của hắn: "Nói rồi đó, anh không thể gϊếŧ tôi."

Lúc này Lâm Ý mởi ngẩng đầu lên nhìn mặt mũi người thanh niên trước mặt, thanh niên có một khuôn mặt góc cạnh đẹp trai, đôi mắt lại trong trẻo lạnh lùng, vẻ mặt vô cảm, lộ ra một chút khí chất u lan nhàn nhạt.

Nhân vật thụ chính cũng quá đẹp trai rồi, trong lòng Lâm Ý cảm khái, khó trách có thể trở thành thụ chính.

"Nói mục đích của ngươi." Dung Mộc Trình không tin lời quỷ quái, cho dù con tiểu quỷ trước mặt hắn luôn bày ra bộ dạng vô hại.

Lâm Ý hơi mất tự nhiên mà ngại ngùng một lúc, mới nhỏ giọng nói: "Anh có thể liếʍ tôi không?"

Dung Mộc Trình: ??? Cái quái gì vậy?