Chương 23: Phù thủy hắc ám và cô (H)

Edit: May

"Tôi sẽ không... Rời khỏi anh... A... Trước hết... anh buông tôi ra đã... Ưm ư ư..."

Lâm Tô Ngọc bị hắn hôn điên cuồng.

Lancelot vén chăn lên và dựa vào cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô, hắn cởϊ qυầи, lộ ra côn ŧᏂịŧ cứng rắn, tiếp đến hắn tách hai chân cô ra, nhắm ngay tiểu huyệt, dồn sức xuống, đút vào.

"A!"

Hoa huyệt cô tuy đã ướt, nhưng khi bị hắn cắm vào không thương tiếc, cô vẫn đau đến mức chảy nước mắt.

Lancelot bóp chặt eo cô, đưa đẩy thật tàn nhẫn, hắn rút ra toàn bộ rồi lại dùng hết sức đâm vào, khiến cho tiếng rêи ɾỉ của cô cũng run theo.

"Không... Đừng mà... Tôi... Không rời bỏ anh đâu mà...A..."

Lancelot dường như không nghe thấy tiếng kêu của cô, động tác dưới thân hắn vẫn luôn không ngừng lại, hắn ghé sát vào người cô, cắn một vết đỏ trên bầu ngực trắng nõn của Lâm Tô Ngọc.

Cảm giác đau đớn dần bị thay thế bởi kɧoáı ©ảʍ, Lâm Tô Ngọc cầm lòng không đậu bắt đầu hùa theo sự va chạm của Lancelot.

Lancelot cắn vành tai nhỏ xinh của cô: "Tô Ngọc, em rất thích tôi vào trong em có phải không? Em muốn, em thích, tôi đều cho em, mỗi ngày đều cho em."

Động tác của hắn dần nhanh hơn, hắn ấn mông cô xuống, bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt vào trong cơ thể cô.

Hoa huyệt của Lâm Tô Ngọc giống như cái miệng nhỏ hút hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã bắn vào của hắn, điều đó khiến hắn thấy tiếc nuối khi rời khỏi cơ thể cô.

"Tô Ngọc... Tô Ngọc..." Lancelot gọi tên cô.

Lâm Tô Ngọc cố gắng giữ hơi thở ổn định: "Tôi sẽ không rời bỏ anh đâu mà, anh đừng suy nghĩ nhiều. Nói cho tôi biết, sao anh lại đến được đây?"

Hắn không có ý định rời khỏi cơ thể cô mà cứ vặn vẹo eo muốn nghiền nát tiểu huyệt.

Dư âm của cuộc làʍ t̠ìиɦ khi nãy khiến tiểu huyệt Lâm Tô Ngọc co giật hai phát, cô nũng nịu: "Đừng làm nữa, tôi mệt lắm."

Lancelot không nghe lời cô, hắn xoa bóp mông cô: "Tôi không biết, sau khi tôi chết thì đã đến thế giới này, giống như là... Luân hồi? Tôi sinh ra trong một gia đình phù thủy, rồi từ đó theo học ma thuật..."

Tay hắn sờ lên eo cô, nhẹ nhàng lướt qua: "Từ khi tôi đến thế giới này, tôi có cảm giác em nhất định sẽ đến. Tôi vẫn luôn chờ đợi... Chờ em... Tô Ngọc, tôi chờ em rất lâu rồi... Tôi thực sự rất yêu em, đừng lừa dối tôi nữa, được không? Hmm?"

Lâm Tô Ngọc cố hết sức để không cảm nhận vật cứng của hắn ở trong cơ thể, cô nhìn sang hướng khác, không muốn nói thật: "Tôi không lừa dối anh mà, tất cả những gì tôi nói đều là sự thật."

Cô tỏ ra mệt mỏi: "Tôi hơi mệt, anh cho tôi nghỉ ngơi chút được không?"

Cô vừa nói xong, Lancelot liền nâng cằm cô lên, ép cô nhìn hắn: "Em hãy nói cho tôi, tôi không tốt ở điểm nào? Vì sao nhiều lần lại lừa dối tôi như vậy? Vì sao luôn muốn rời khỏi tôi để đi tìm tên kia?"

Lancelot nhìn cô, đột nhiên cười: "Nhưng em muốn tìm hắn cũng vô ích, hắn sẽ không nghe thấy em gọi đâu."

Ánh mắt Lâm Tô Ngọc hiện lên vẻ hoảng sợ, cô nở nụ cười gượng gạo còn khó coi hơn cả khóc: "Anh đang nói gì, tôi không hiểu."

"Không hiểu phải không?" Lancelot ra khỏi cô, mặc quần rời đi.

Không hiểu sao trong lòng Lâm Tô Ngọc có chút bất an, cô không ngừng gọi hệ thống.

Tận đến khi Lancelot trở về, hệ thống vẫn chưa trả lời cô.

Trên tay Lancelot là một quả tinh cầu, trong quả cầu đó có một hình người nho nhỏ, đang cuộn tròn.

Hắn cười một cách đầy sâu xa, đưa quả cầu đến trước mặt cô: "Đời trước tôi không thể phát hiện ra hắn là cái gì, nhưng đời này ma thuật mà tôi học được đã giúp tôi điều này."

Quả cầu thủy tinh này chẳng lẽ là... Hệ thống?!

Lâm Tô Ngọc khó có thể che dấu được sự hoảng sợ, cô hé miệng: "Anh..."

Lancelot thấy cô có vẻ đau khổ, hắn dập tắt nụ cười cổ quái, gương mặt lạnh lùng nhìn cô: "Em yên tâm đi, đây không phải bản thể của tên kia. Nhưng thì sao chứ... Bằng cách này tôi có thể khống chế được hắn. Bây giờ hắn đang ngủ say, không có sự cho phép của tôi, hắn vĩnh viễn cũng không thể tỉnh lại."

Sao có thể?

Đó chính là hệ thống có thể xuyên qua các thế giới mà!

Tại sao Lancelot chỉ là một người bình thường trong cái thế giới này lại có thể khống chế được hệ thống?

Lâm Tô Ngọc không khỏi nhớ đến trong thế giới trước, hệ thống rất sợ hắn.

Không lẽ hắn... Thực ra không phải người sống trong mấy thế giới này, mà là một loại năng lượng cùng cấp bậc với hệ thống? Hoặc là một loại năng lượng cao cấp hơn...

Sự đau đớn trên cằm kéo suy nghĩ của Lâm Tô Ngọc trở về.

Lancelot bóp cằm cô, ép cô tới gần mình: "Tô Ngọc, nếu muốn hắn sống, sau này em phải ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, biết chưa?"

Hắn dịu dàng hôn lên đôi môi sưng đỏ của cô: "Tô Ngọc, tôi rất yêu em, cực kỳ yêu em..."