Chương 5

Dươиɠ ѵậŧ tên bảo an còn để nơi âʍ đa͙σ của cô không biết nên tiến hay nên lùi.

Kỷ Nhuyễn Nhuyễn đẩy anh ta ra, ngồi dậy kéo khăn tắm trên sofa che thân thể lại.

Bảo an thấy chuyện tốt bị quầy rầy, sắc mặt đen lại, nhưng Kỷ Nhuyễn Nhuyễn không thèm để ý đến tâm tình của anh ta, quay đầu nói: “Mặc quần áo lại đi.”

“Chị, ai lại đến đây vào nửa đêm? Chúng ta tiếp tục đi, không cần để ý đến hắn.” Lời nói anh ta có chút nũng nịu.

Bảo an dùng gương mặt đẹp trai như vậy nói chuyện với cô khiến cô có chút hưởng thụ, nếu không phải chuông cửa lại tiếp tục vang lên thì cô nhất định sẽ bị anh ta thuyết phục.

Lúc này cô có chút hiểu tại sao những mỹ nhân cổ đại không thích chuyện hôn phu của mình chỉ biết lo cho đất nước.

“Tôi đi mở cửa, anh mặc quần áo vào đi.” Kỷ Nhuyễn Nhuyễn nói xong thì chân trần đi mở cửa.

“Kỷ tổng.” Trong mắt Hứa Tử Tấn mang theo một chút hoảng loạn mà nhìn cô một cái. Anh phát hiện khuôn mặt cô đỏ bừng, trên trán có chút mồ hôi.

Anh đã tới chậm sao? Anh hiện tại đang làm cái gì? Anh có tư cách gì hỏi về sinh hoạt cá nhân của bà chủ?

Không đúng, anh là bảo tiêu của cô, người bảo an kia có sinh hoạt cá nhân quá hỗn loạn, anh làm bảo tiêu nên có chức trách phải bảo vệ bà chủ thật an toàn.

Tự khai thông chính mình một lúc, tầm mắt anh không tự chủ hướng vào trong nhà.

“Chuyện gì?” Kỷ Nhuyễn Nhuyễn lười nhác nói, như là không chú ý đến ánh mắt của anh.

“Tôi….” Hứa Tử Tấn mở miệng: “Ống nước trong nhà Kỷ tổng không phải hư rồi sao? Tôi…tôi cảm thấy mình nên có nhiệm vụ giúp ngài xử lý tốt, Kỷ tổng không cần phiền đến người khác.”

Kỷ Nhuyễn Nhuyễn nhướng mày.

Khi còn sống ở thế giới nguyên bản, cô chính là làm công việc marketing, vậy nên đã gặp được rất nhiều kiểu người, tâm tư của đàn ông cũng có thể dễ dàng đoán được.

Xem ra người đàn ông này đối với người ủy thác cũng có chút để ý. Nhiệm vụ công lược có vẻ không khó khăn lắm.

Cô không phải người quanh co, trực tiếp đi vào phòng: “Đi vào rồi nói.”

Người đàn ông không do dự lâu liền đi vào.

Người bảo an còn trong phòng vệ sinh, có vẻ anh ta cũng không định ra ngoài.

Kỷ Nhuyễn Nhuyễn đi đến gõ cửa: “Ra đi.”

Cửa bị mở ra, anh ta đi ra ngoài với nửa thân trên trần trụi, ánh mắt nhìn người đàn ông khí chất mạnh mẽ trong phòng khách thậm chí mang chút ngại ngùng.

Kỷ Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy thật buồn cười, ánh mắt người này ý là sao?

“Chị.” Anh ta hướng về phía cô làm nũng.

Kỷ Nhuyễn Nhuyễn phụt cười, chỉ sợ là người này chuẩn bị đâm cô.

Kỷ Nhuyễn Nhuyễn nhìn ánh mắt mang ý cảnh cáo của anh đối với tên bảo an cũng đã có quyết định. Cô lấy từ trong ví lấy ra một xấp tiền ít nhất cũng phải mấy ngàn đưa cho bảo an, nói: “Cầm đi, hôm nay anh có thể về rồi.”

Bảo an đi rồi, bầu không khí có chút vi diệu, vẫn là Hứa Tử Tấn phá vợ sự trầm mặc: “Kỷ tổng, nếu không có gì thì tôi, tôi đi trước.”

Kỷ Nhuyễn Nhuyễn cười như không cười nhìn người đàn ông, cho đến khi anh có chút không tự nhiên cô mới nói: ”Người sửa ống nước đã bị anh đuổi đi, hiện tại làm sao bây giờ?”

Hứa Tử Tấn không nghĩ tới rằng ống nước nhà cô thật sự bị hỏng, anh nói: “Tôi, tôi giúp ngài sửa.”

“Anh sẽ sửa sao?” Kỷ Nhuyễn Nhuyễn đi tới gần anh, rõ ràng cô thấp hơn anh một cái đầu nhưng lại ép anh phải lùi ra sau mấy bước.

Cô dùng ánh mắt ái muội nhìn anh, Hứa Tử Tấn chỉ biết chém gϊếŧ, chưa từng ở trong tình cảnh như thế này, anh cảm thấy ánh mắt bà chủ nhìn anh có chút không thích hợp, trong lòng anh có chút hoảng hốt bị buộc tới chỗ sô pha.

“Hứa Tử Tấn, anh nói thật một chút, vì sao lại đến đây.” Cô nhìn anh chằm chằm cho đến khi tai anh đỏ lên, ngồi vào sofa.

Tay anh chống ở sofa duy trì thăng bằng, bàn tay sờ đến thứ kỳ lạ: Trên sofa ướt một mảnh, chính là dâʍ ŧᏂủy̠ của cô còn lưu lại.

Anh nâng tay lên, phát hiện lòng bàn tay ướt nhẹp.

Anh có chút xấu hổ, trên bàn không có nước, cảm giác chất lỏng thật lạ, thứ này là gì đó nhưng tuyệt đối không phải nước, anh nghĩ tới lúc cô mở cửa, sắc mặt ửng hồng, cực kì giống bộ dạng sau khi làm chuyện đó, mấy thứ này có khả năng là của cô, cả người anh ngay tức khắc liền trở nên khô nóng.

Anh đã bắt đầu hối hận, anh bị ma quỷ ám hay sao mà lại đây?

“Tôi, tôi lo lắng cho an nguy của ngài.”

Hứa Tử Tấn giải thích xong, trong đầu anh hiện tại chỉ nghĩ muốn muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này: “Kỷ tổng nếu không có gì thì tôi đi trước.”

“Kỷ tổng, phiền ngài nhường đường một chút.” Anh ngẩng đầu, nhìn cô chắn mất đường đi của mình, mở miệng nói.

Lại không ngờ Kỷ Nhuyễn Nhuyễn khom lưng nói với anh: “Hứa Tử Tấn, anh làm hỏng chuyện tốt của tôi, anh đến bồi.”

“Tôi…’

Hứa Tử Tấn rất muốn chạy, nhưng Kỷ Nhuyễn Nhuyễn nhìn ra được mục đích của anh, cô dùng tay kéo lấy cổ áo anh lại: “Nếu anh chủ động đưa tới cửa, làm sao tôi có thể làm anh chạy.”

Kỳ thật cô không dùng chút sức lực nào, nhưng anh lại phát hiện chính mình không động đậy nổi. Anh có một thân sức mạnh to lớn cư nhiên lại bại dưới tay một thiếu nữ chân yếu tay mềm. Trên người cô có mùi hương nhàn nhạt, kí©h thí©ɧ xoang mũi của anh, mặt hai người nhanh chóng dán vào nhau, mặt Hứa Tử Tấn mặt đỏ lên, toàn thân anh cứng đờ.

Kỷ Nhuyễn Nhuyễn rất vừa lòng phản ứng của anh, nhéo tay anh, ngồi lên bàn tay anh, nơi riêng tư trơn trượt nằm trên tay anh, cảm giác bàn tay chạm đến một mảnh mềm mại, anh theo bản năng bóp một cái.