Chương 12: Ảnh Hậu Mặt Đơ (12)

Văn Tề nhanh chóng xuất hiện trước mặt Thập Nhất, anh ta đang muốn tranh cãi đúng sai với tên nhân viên này thì Thập Nhất đã chỉ tay về phía một camera.

"Nó đang bật, check camera là biết lỗi của ai."

Thập Nhất không giải thích gì nhiều, trực tiếp nói luôn một câu như vậy khiến tên đó đen mặt, ấp úng nói không cần rồi muốn bỏ chạy.

Văn Tề không định bỏ qua chuyện dễ dàng như vậy, anh ta bắt hắn phải nói xin lỗi nghệ sĩ của mình.

"Tôi… xin lỗi. Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà đúng không?"

Cái cách xin lỗi này đến Văn Tề cũng phải nhíu mày vậy nhưng Thập Nhất lại chỉ ừ một cái rồi cho hắn đi.

"Nghiên Nhi, cô không thấy tức giận sao?"

"Sao phải tức giận? Anh ta còn chưa động được vào tôi."

"Nhưng bỏ qua dễ dàng như vậy người ta sẽ lại bắt nạt cô."

Cùng lúc này nữ chính Lâm Hinh từ phòng trang điểm đi ra. Nhìn thấy một đống màu đỏ trên đất thì tròn mắt hỏi chuyện gì.

"Không có gì. Cảnh quay của cô hết rồi phải không? Mau về đi."

Tốt nhất là đem theo nam chính của cô đi đi.

Nam chính rốt cuộc cũng rời đi cùng với nữ chính mà không bước tới đây gây sự thêm.

Vì vậy mà Văn Tề đã không nhận ra sự có mặt của boss lớn ở đây, cũng không biết rằng nghệ sĩ của mình đã đắc tội ông chủ.

Trong suốt quá trình làm việc hôm nay, Văn Tề rất tập trung quan sát Thập Nhất, nhưng càng xem thì mặt anh ta càng đen. Hình tượng cô gái điềm tĩnh và sâu sắc của Nghiên Nhi đối với anh thật sự sụp đổ rồi.

"Tiểu Mễ, em nhìn Nghiên Nhi như vậy mà không nhắc nhở gì cô ấy sao?"

Trợ lý Tiểu Mễ bị hỏi có chút lúng túng:

"Có vấn đề gì sao ạ?"

Văn Tề biết Tiểu Mễ là người mới nhưng cô bé này không phải ngốc đến như vậy chứ?

Thái độ làm việc của Nghiên Nhi rất tốt, cảnh diễn cũng không NG quá nhiều, nhưng mà... Cách đối nhân xử thế của cô quá tệ.

Cô gái này trong giờ nghỉ của mình liền đi vào trạng thái nhắm mắt ngủ, không hề có giao lưu với những diễn viên tiền bối khác.

"Thật ra mọi chuyện không xấu như anh nghĩ đâu ạ. Chị Nghiên Nhi bình thường đều không gây chuyện gì với ai nên em cũng không biết tại sao đám nhân viên thỉnh thoảng lại làm khó chị ấy. Nhưng mà lần đạo diễn Ngô Hải thì rất thích chị Nghiên Nhi đấy ạ."

Tiểu Mễ rụt rè lên tiếng bênh vực cho Thập Nhất đổi lại là một cái liếc sắc lẻm của Văn Tề.

"Như thế này mà còn không xấu nữa hả?"

Vì vậy sau đó Văn Tề đã có một buổi nói chuyện nghiêm túc với Thập Nhất về cách hành xử với đồng nghiệp ở phim trường.

"Nghiên Nhi, mặc dù hình tượng xây dựng của cô là lạnh lùng nhưng cô không thể hoàn toàn cô lập mình khỏi mọi người như vậy được."

Cô lập? Thập Nhất có vẻ không hiểu lắm nhưng vẫn im lặng nghe Văn Tề nói tiếp.

"Có những điều hiển nhiên phải làm trong giới này, thấy tiền bối nhất định phải chín mươi độ cúi đầu chào. Sau khi diễn xong sẽ hỏi han bạn diễn của mình một chút chứ không phải là ngoảnh mặt làm ngơ đi luôn."

Thập Nhất trong lòng cảm thấy những điều Văn Tề nói là thừa thãi. Chào như thế nào thì không phải đều là chào sao?



Tại sao đã làm việc xong rồi còn phải diễn cảnh hỏi thăm? Cô không quan tâm họ có mệt hay không mà.

"Nghiên Nhi, cô có hiểu không đấy?"

"Ồ."

Vì thế những ngày sau đó diễn viên diễn chung với Thập Nhất sau khi quay xong đều sẽ nhận được câu hỏi "Có mệt không?" của cô.

Mới đầu người ta còn thấy kỳ lạ nhưng sau đó họ nhanh chóng nhận ra cô chỉ đang hỏi một câu hỏi lập khuôn mà không hề quan tâm câu trả lời của bọn họ là gì.

"Cô mệt không?"

"Hôm nay nắng như vậy nên quay mệt hơn bình thường nhỉ?"

"Ừ."

Sau đó chính là động tác quay lưng một cách dứt khoát về chỗ nghỉ của cô khiến cho nữ diễn viên Hạ Vân há hốc miệng.

Lần thứ n nhận được câu hỏi có mệt không của Thập Nhất đến ảnh đế lạnh lùng Vinh Ca cũng phải bật cười:

"Haha. Nghiên Nhi, sao cô cứ như robot được lập trình sẵn vậy?"

"Quản lý bảo tôi phải làm vậy."

"Giờ tôi mới biết cô là người nghe lời vậy đấy."

"Dù sao cái này cũng đơn giản nên nghe lời cho anh ta vui."

Văn Tề đứng ở bên dưới xem đã muốn đập đầu vào tường mà chết quách đi cho rồi. Tại sao hắn lại có một nghệ sĩ kỳ lạ như vậy chứ.

Trong một đống cách ứng xử mà anh ta nói với cô thì đây là cái duy nhất cô chịu làm theo. Nhưng nhìn cái cách cô thực hiện thì thà cô đừng làm còn hơn đấy.

"Nghiên Nhi, tôi bây giờ phải đi qua chỗ khác. Tiểu Mễ sẽ ở lại với cô."

Văn Tề ủ rủ đi tới thông báo nhưng Thập Nhất nghe nói anh ta rời đi thì mắt cô lại sáng hơn bình thường.

"Được. Anh đi đi."

Người quản lý này của cô rất tốt nhưng mà anh ta nói hơi nhiều, vẫn là trợ lý bé nhỏ Tiểu Mễ đáng yêu hơn.

Thập Nhất cần thay phục trang nên cô đi tới phòng thay đồ, tình cờ cô lại nghe được âm thanh nói chuyện khi đi ngang qua tổ đạo cụ. Bởi vì nghe thấy cái tên Nghiên Nhi nên cô đã dừng bước chân.

"Nghiên Nhi đó còn không biết bản thân mình đắc tội với ai hay sao mà vẫn đưa bộ mặt dương dương tự đắc đó ra chứ."

"Từ lần trước cô ta thấy tôi ngã mà không hỏi han gì cả là tôi đã không ưa nổi cô ta rồi."

"Đúng vậy a, là một diễn viên mới mà thái độ như ảnh hậu vậy đó. Cũng không biết là bò lên giường ai mới nhận được vai diễn này."

Tiểu Mễ ở bên cạnh Thập Nhất cũng nghe hết những điều mà bọn họ đang nói, gương mặt cô vì tức giận mà đỏ bừng:

"Chị Nghiên Nhi, bọn họ thật quá đáng."

"Đi thay đồ thôi không muộn."

Thập Nhất nói rồi tiếp tục đi về phòng thay đồ. Tiểu Mễ không có cách nào khác là đi theo nhưng cô vẫn khó hiểu lên tiếng:



"Chị không tức giận sao? Đến em mà còn muốn xông vào mắng rồi đánh bọn họ một trận."

"Mắng thì mệt lưỡi mà đánh thì đau tay." .

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||

"Nói như chị thì cứ để im cho bọn họ như vậy sao?"

"Tại sao phải phản ứng với mấy lời nói sau lưng? Đừng than vãn nữa. Giúp chị mặc đồ đi."

Thập Nhất cho rằng tốn thời gian đôi co với đám người đó chi bằng cô tập trung diễn xuất để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Những trò vặt gây khó dễ hay đυ.ng chạm của bọn họ hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến cô.

Thập Nhất muốn yên ổn làm diễn viên của cô nhưng cây muốn lặng mà gió lại chẳng chịu ngừng.

Hôm ấy Thập Nhất vừa tỉnh giấc từ giờ nghỉ ngơi của mình liền nhìn thấy đôi mắt đỏ của cô bé trợ lý.

"Có chuyện gì?"

Tiểu Mễ há miệng muốn nói rồi lại lắc đầu:

"Không sao ạ."

"Tiểu Mễ, chị là cấp trên của em nhỉ? Em muốn tự nói hay để chị sa thải em vì không trung thực?"

Nghe đến hai chữ sa thải Tiểu Mễ lập tức sợ hãi. Cô kể lại việc bản thân vì tránh một chiếc xe mô tô nên té ngã. Người lái là nhân viên đoàn phim, hắn ta không những không xin lỗi còn trách cô đi không nhìn đường.

"Có bị thương chỗ nào không?"

Tiểu Mễ dấu hai tay ra sau lưng rồi lại lắc đầu nói không có.

Thập Nhất kéo tay cô bé ra liền nhìn thấy mấy vết trầy ở trên bàn tay và cả vết máu thấm nhẹ ở khuỷu tay.

Cô mượn hộp cứu thương ở phim trường rồi bắt đầu rửa vết thương cho cô bé. Trong cả quá trình ấy Thập Nhất đều im lặng khiến Tiểu Mễ có chút lo lắng:

"Chị em không sao đâu."

"Bãi đỗ xe có camera đúng không?"

Thập Nhất đột ngột hỏi một câu không liên quan.

"Xe anh ta không trực tiếp đυ.ng phải em mà vết thương cũng nhẹ nữa nên không sao đâu. Nghe nói hắn là họ hàng với đạo diễn Ngô Hải nên… thôi chị ạ."

Thập Nhất đưa tay xoa đầu cô bé một cái:

"Chỉ tên đó cho chị nào."

Tên nhân viên lái xe quệt phải Tiểu Mễ chính là người hôm trước muốn đổ thùng sơn lên người Thập Nhất nên thất bại.

Hôm ấy Thập Nhất đứng đợi ở bãi đỗ xe, cô đưa mắt nhìn lên chiếc camera duy nhất ở đây rồi lại cúi đầu suy nghĩ gì đó.

Một lúc sau tên nhân viên nọ bước lên xe mô tô của mình. Khi hắn nhìn thấy Thập Nhất dường như còn hơi nhếch mép lên và rồ ga. Tên đó cố tình đi ngược chiều sát chỗ Thập Nhất đang đứng, hình như lại muốn hù dọa cô bằng mô tô của mình.

Nhưng mà hành động sau đó của Thập Nhất đã khiến hắn không thể cười nổi nữa.

Rầm…