Ung Tinh dùng tay còn lại nắm móng vuốt của Dung Hoàng, lại thấy đôi mắt đen láy ngấn nước của tiểu hồ ly, chàng trố mắt nhìn.
Dung Hoàng vẫn chưa nói được, đoán chừng phải đợi một thời gian nữa mới có thể nói được, chỉ có thể đung đưa móng vuốt nhỏ, kiên quyết muốn cào Ung Tinh.
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của tiểu hồ ly, trong đầu Ung Tinh hiện lên một suy đoán khó tin: "Dung Hoàng?"
Dung Hoàng suýt khóc thành tiếng, chàng thật sự nhận ra nàng, "Áu."
Thấy tiểu hồ ly gật đầu điên cuồng, đầu óc Ung Tinh nhất thời trống rỗng.
Dù kiến thức sâu rộng nhưng chàng chưa bao giờ thấy hồ ly thành tinh.
Chuyện như vậy, cùng lắm là chỉ thấy qua tranh vẽ khi còn nhỏ.
Chẳng hạn như câu chuyện về thư sinh và hồ ly tinh.
Nhưng Ung Tinh không bao giờ ngờ rằng có một ngày chàng sẽ tận mắt nhìn thấy hồ ly tinh trong truyền thuyết.
Ung Tinh thả lỏng động tác, đặt Dung Hoàng lên giường, tiện thể vuốt lại cái đuôi xù lông vì mình xách ngược, cổ họng khô khốc, hỏi: "Ngươi sao vậy?"
"Ngươi là hồ ly tinh sao?" Ung Tinh vừa mới dứt lời đã bị Dung Hoàng cào một cái trên mu bàn tay, may là móng vuốt không sắc, chỉ để lại mấy vết đỏ.
Nhìn thấy tiểu hồ ly dữ dằn nhe răng, như thể lát nữa sẽ lao tới cắn chàng, Ung Tinh có chút buồn cười, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc: "Xem ra là vậy."
"Ung Bân Úy có biết ngươi là hồ ly tinh không?" Ngón tay thon dài hiện rõ khớp xương của Ung Tinh nắm lấy chân trước bên trái của Dung Hoàng, đặt trong lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Dung Hoàng lắc đầu, đương nhiên hắn không biết, nhưng chuyện này có liên quan gì đến cẩu Thái tử?
Ung Tinh mỉm cười hài lòng. Nếu Ung Bân Úy cũng biết bí mật của nàng thì chàng sẽ không phải là người đầu tiên biết bí mật này, đến lúc đó, kế hoạch gϊếŧ Ung Bân Úy cũng rất khó nói.
"Tốt lắm." Giọng điệu của Ung Tinh thoải mái và đầy thâm ý.
Chàng là người duy nhất trên thế gian biết bí mật của tiểu hồ ly này.
Kể cả hiện tại lẫn tương lai.
Ung Tinh nghĩ đến ám vệ trước đó đã đến báo cáo, trên đường đến ngự hoa viên, Dung Hoàng đã gặp được Thái tử.
Bàn tay nắm chân trước của Dung Hoàng hơi dùng sức một chút.
Dung Hoàng bị bóp đau nên rít lên, lại thưởng cho Ung Tinh một cái móng vuốt.
Ung Tinh cũng không so đo, bình tĩnh nhếch môi. Cho dù Ung Bân Úy không biết thì sao, nếu chạm vào thứ không nên chạm vào, cuối cùng hắn sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình.
Đáy mắt Ung Tinh vô cùng âm u, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, cũng vô cùng quỷ quyệt.
"Đã như vậy, từ nay ngươi sẽ là hồ ly của bổn hoàng tử." Đời này chỉ có ta mới là chủ nhân của ngươi.
Dung Hoàng hừ một tiếng, không để ý tới đối phương.
Ung Tinh không quan tâm, khóe môi cong lên cũng không hề hạ xuống.
—
Gần đây trong cung xảy ra hai chuyện khiến mọi người trong hậu cung phải nghị luận ầm ĩ trong âm thầm.
Một là, Thái tử điện hạ nói mình đã nhìn thấy một nàng tiên, nàng tiên đó đã giấu kín thân phận, trốn trong hậu cung làm cung nữ.
Để tìm được tiên nữ và cầu xin tiên nữ phù hộ cho Ung quốc hưng thịnh, Thái tử đã dẫn cận vệ của Đông cung đi tìm kiếm xung quanh hậu cung trong hơn mười ngày.
Kết quả là các phi tần trong hậu cung mỗi ngày đều không được yên ổn, đều chạy đến phàn nàn với Hoàng thượng. Không ngờ Hoàng thượng lại để cho Thái tử làm như vậy, thậm chí còn khiển trách các phi tần đến phàn nàn.
Chuyện này thật thật giả giả, thậm chí còn truyền ra ngoài cung, khiến mọi người bàn tán xôn xao.
Hai là, Tam hoàng tử, một con quỷ hung ác luôn ghét chó mèo, gần đây lại ôm bạch hồ xinh đẹp có bộ lông trắng như tuyết đến Hộ bộ làm việc.
Bát hoàng tử tuổi còn nhỏ, chỉ vì tò mò mà chạm vào bạch hồ đã bị Tam hoàng tử không thương tiếc ném xuống hồ nước, hiện tại vẫn còn nằm trên giường, chưa tỉnh lại.