Chương 81: Hoàng Gia Độc Sủng (21)

"Tiểu Hoàng Nhi, tới đây." Hôm nay tâm tình của Ung Tinh rất tốt, thậm chí còn nhìn Dung Hoàng bằng ánh mắt dễ chịu hơn rất nhiều.

Dung Hoàng cực kỳ chán ghét, đây là xưng hô quái quỷ gì vậy?

"Điện hạ." Dung Hoàng oán thầm trong lòng là một chuyện, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, không nhìn ra sai sót.

"Bổn hoàng tử còn thiếu nha hoàn thay y phục tắm rửa, hay là ngươi làm nhé." Đôi mắt phượng của Ung Tinh tràn đầy ý cười, vô cùng quyến rũ và hấp dẫn."

"Điện, điện, điện hạ, ngài có thể để người khác làm việc này được không?" Ta vẫn còn là một đứa trẻ.

Ung Tinh mỉm cười, tàn nhẫn từ chối, "Không được."

"Điện hạ." Dung Hoàng giãy dụa muốn chết.

"Ngoan, ngươi đã đưa danh sách chưa?" Ung Tinh vẫn nở nụ cười, nhưng Dung Hoàng chỉ nhìn thấy sự âm hiểm của chàng.

Giọng nói nhẹ nhàng của Dung Hoàng có chút rung động: "Vẫn chưa."

"Vậy trước tiên trở thành trưởng cung nữ của Nguyên An Điện, hầu hạ bổn hoàng tử cho tốt, ngươi thấy thế nào?"

Có tiếng xì xì, Dung Hoàng nương theo tiếng đó, là con rắn đen.

Ung Tinh còn không thèm nhìn, chàng đưa tay vớt con rắn đen ra, chơi đùa trong tay.

Con rắn đen có vẻ rất sợ hãi Ung Tinh, nó rất ngoan ngoãn trong tay Ung Tinh, động cũng không dám động, để Ung Tinh gập tới gập lui.

Dung Hoàng đột nhiên cảm thấy xương cụt có chút đau nhức.

Nếu một người bị gập tới gập lui như thế này, chắc chắn người đó sẽ bị gãy thành mười tám đoạn phải không?

Quả nhiên, chàng hoàn toàn vô lương tâm.

Dung Hoàng âm thầm mắng Ung Tinh, chân chó rót cho Ung Tinh một tách trà, "Điện hạ uống đi, có phải chuyện gì lớn đâu, sáng sớm ngày mai ta giúp ngài thay y phục."

Dung Hoàng tưởng tượng, tốt nhất là nàng có thể nhân cơ hội này, dùng thắt lưng siết cổ Ung Tinh đến chết.



"Mau đứng dậy, hầu điện hạ thay y phục, tắm rửa. Nếu đến muộn, ta cho ngươi đẹp mặt!"

Nghe giọng nói ồn ào của Du Sơn, đôi mày thanh tú của Dung Hoàng hiếm khi lóe lên vẻ lạnh lùng.

Dung Hoàng chậm rãi vén chăn ngồi dậy, nâng cằm nhìn Du Sơn, giọng nói dịu dàng nhưng cũng lạnh lùng: "Ồn ào thật đấy."

Sau đó tay trắng vung lên, tổng quản thái giám Du Sơn ngang ngược càn rỡ của Nguyên An Điện ngã xuống đất.

Dung Hoàng mặc y phục màu trắng đơn giản xuống giường, giơ tay móc váy ngoài rồi mặc vào, từng bước một đi đến đứng trước mặt Du Sơn.

"Ngươi có biết không? Người cuối cùng dám mắng ta như vậy đã sớm hóa thành tro bụi rồi." Giọng điệu của Dung Hoàng vốn vô hại, nhưng lực đạo vừa rồi lại khiến Du Sơn không dám coi thường Dung Hoàng nữa.

"Ngươi là thích khách đến từ nơi nào? Người đâu!" Du Sơn bị gãy chân phải, giãy giụa mấy lần, phát hiện mình không đứng dậy được, đành phải kêu người tới.

Dung Hoàng tặc lưỡi, giơ chân chặn miệng Du Sơn lại.

Du Sơn nuốt một ngụm tro, mùi máu tanh kinh tởm tràn ngập trong cổ họng.

"Ta không biết, rốt cuộc là ai đã cho ngươi dũng khí ngạo mạn như vậy?" Dung Hoàng lùi lại một bước, chán ghét lùi về phía sau hai bước, "Là Ung Tinh, hay là Quang Đế?”

Quang Đế chính là đương kim Hoàng thượng.

Con ngươi của Du Sơn đột nhiên co lại, hắn không ngờ Dung Hoàng lại nhắc tới Quang Đế.

Trước kia, hắn là thái giám trong tẩm điện của Quang Đế, được Quang Đế phái đến hầu hạ Tam hoàng tử, đồng thời thông báo cho ông ta những gì Tam hoàng tử làm hàng ngày.

Nhiều năm như vậy, Du Sơn vẫn luôn cho rằng mình không có sơ hở nào, nào ngờ thân phận của mình lại bị một tiểu cung nữ vạch trần, trên lưng bỗng nhiên toát ra mồ hôi lạnh.

"Nếu đã biết ta là người của Hoàng thượng, ngươi còn dám làm như vậy với ta, ngươi muốn tìm chết sao?" Tuy rằng Du Sơn sợ chết khϊếp, nhưng vẫn cao giọng nói: "Còn có Tam hoàng tử, hắn tin tưởng ta nhất, nếu hắn biết ngươi hại ta, ngươi sẽ không thể thoát chết đâu!"

Lúc này Dung Hoàng cười nói: "Ta mà phải sợ Ung Tinh sao? Ta là cha hắn, ta sẽ không sợ hắn!"