Dung Hoàng nắm chặt nắm đấm, trong lòng đang suy nghĩ có nên lấy rìu nhỏ ra chém hắn làm đôi hay không?
Nụ cười dần trở nên hung dữ.JPG.
Sáng nay Phương Hồi mới được thăng chức, bây giờ đã là tứ phẩm đại quan, hắn vô cùng hưng phấn, vậy nê mới không nhận ra giọng điệu của Dung Hoàng có gì không thích hợp.
"Gần đây Tam hoàng tử có bất thường không?" Phương Hồi nhìn xuống khuôn mặt mềm mại quyến rũ của Dung Hoàng, trong lòng hiện lên một tia hối hận.
Nếu không phải Ngu gia không cho phép hắn nạp thϊếp, hắn nhất định sẽ nạp Dung Hoàng vào phủ.
Mỹ nhân như thế, không có lý do gì để hắn không chấp nhận.
Mặc dù không thể cho nàng vị trí chính thê, nhưng chờ sau này hắn thăng quan tiến chức hơn, hắn có thể để nàng làm bình thê.
Cũng coi như không phụ tấm chân tình của Hoàng Hoàng đối với hắn.
Dung Hoàng nào biết dạo gần đây Ung Tinh có gì bất thường, mắt nàng cũng không mọc trên người chàng.
Cho dù có biết, nàng cũng sẽ không nói cho Phương Hồi.
Dù sao nàng và nguyên bản của Ung Tinh cũng là người quen cũ ở Thần giới nên nàng không thể làm chuyện thiếu thông minh như vậy được.
"Không biết." Dung Hoàng nghiêng đầu nhìn cửa phủ nội vụ cách đó không xa, vẫn còn nhiều người như vậy, giọng điệu càng thêm khó chịu.
Nếu lần này Phương Hồi không nhận ra thì thật là ngu ngốc, trên mặt tuấn tú lộ ra vẻ đau khổ, thậm chí còn muốn vươn tay nắm lấy tay Dung Hoàng.
"Hoàng Hoàng, tâm trạng của nàng không tốt sao? Có phải người của Nguyên An Điện ức hϊếp nàng không? Nàng yên tâm, đợi nàng hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ xin Thái tử điện hạ cho nàng xuất xung, sau đó, ta sẽ cưới nàng."
Dung Hoàng một tay chống cằm, ngẩng đầu nhỏ lên: "Cưới ta? Làm tiểu thϊếp?"
Gần đây Dung Hoàng không có việc gì làm, nàng ngồi ở hành lang nghe các cung nữ trò chuyện, có một số cung nữ muốn đợi đến lúc xuất cung để trở thành tiểu thϊếp của phú thương hoặc quan viên giàu có, lấy sắc hầu người, ít nhất không cần ăn khổ, cuộc sống của họ sẽ sung túc.
Vậy, chẳng lẽ nam chính cặn bã này cũng coi nàng là tiểu thϊếp lấy sắc hầu người sao?"
Uống vài hũ rượu đã say như này rồi à?
Nàng cũng không quên, mấy vị thê thϊếp của Thần Đế hở tí là lôi nhau ra vật lộn, gây ra hỗn loạn ở Thần giới.
Bàn tay nhỏ trắng nõn của Dung Hoàng nắm chặt thành nắm đấm, nàng rất muốn đánh người.
Phương Hồi cứng mặt, trong mắt lóe lên chột dạ, biểu lộ trên mặt cũng trở nên có chút vặn vẹo.
Hiển nhiên, hắn không ngờ Dung Hoàng sẽ hỏi chuyện này, nhưng hắn khẳng định Dung Hoàng không biết hôn sự của hắn và Ngu Chi Hoè, cho nên hắn càng thêm tự tin một chút.
"Sao có thể được? Đương nhiên phải là bát giá đại kiệu, cưới nàng làm chính thê."
Phương Hồi muốn trấn an Dung Hoàng trước, sau này kiểu gì cũng có phương pháp giải quyết.
Trong lòng Dung Hoàng hung hăng phỉ nhổ Phương Hồi một phen, tam quan của nam chính trong thế giới nhỏ đều bất chính như vậy sao?
Dung Hoàng có chút mệt mỏi, không muốn tiếp tục vòng vo với Phương Hồi.
Nàng thực sự không có hứng thú làm gián điệp!
Dung Hoàng còn chưa kịp mở miệng, Phương Hồi đã nói: "Hoàng Hoàng, trong tay Ung Tinh có một bản danh sách, có liên quan đến danh tiếng của Thái tử điện hạ, nàng mau lấy nó giao cho ta."
Phương Hồi coi việc cúi đầu im lặng của Dung Hoàng là thẹn thùng, tiếp tục đắm chìm trong thế giới của chính mình.
"Chờ mọi việc xong xuôi, ta nhất định sẽ để nàng trở thành cáo mệnh phu nhân." Phương Hồi tuyên thệ đáp lại.
Dung Hoàng trợn mắt, nghĩ hay đó, tên hạ lưu như ngươi cũng xứng với bổn đại vương sao?
Dung Hoàng chuẩn bị nói quan hệ giữa nữ chính và hắn, tốt nhất là có thể vả mặt nam chính cặn bã này, nhưng lại bị Phương Hồi cắt ngang: "Ở đây có rất nhiều người, ta đi trước, giờ Tý ở chỗ cũ, ta sẽ đợi nàng."