Bây giờ đã là đầu thu, trời vẫn còn sáng sớm, bây giờ sắc trời bên ngoài đã chuyển sang màu trắng.
Dung Hoàng xách chiếc thùng gỗ nhỏ đứng trước cửa đại điện, suy nghĩ một lúc, cuối cùng từ bỏ ý định tìm chỗ ngủ bù.
Ung Tinh chính là xà tinh, vậy mà để một nữ nhân như hoa như ngọc cho hổ ăn, đúng là điên rồi.
Nói không chừng, lúc nàng đang lén lút ngủ thϊếp đi sẽ bị tên thị vệ mặt lạnh kia bắt được, sau đó sai sử nàng đi làm việc này việc kia.
Dung Hoàng thở dài, nàng đúng là một nữ nhân đáng thương.
Vừa bước vào tiền điện, Dung Hoàng liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thê lương, giống như heo bị gϊếŧ thịt.
Dung Hoàng sợ đến mức lập tức ném chiếc thùng gỗ nhỏ xuống, ghé vào góc tường hứng khởi nhìn trộm, để nàng xem tên xui xẻo nào lại đắc tội với Ung Tinh...
Trong đình viện có một băng ghế gỗ dài, trên ghế gỗ có một tiểu cung nữ xinh đẹp nằm sấp, vết máu ở sau lưng và mông nhuộm đỏ bộ cung trang màu hồng.
Hai tên thị vệ cầm tấm ván gỗ rộng trong tay, liên tục đánh vào người cung nữ.
Phía trước và phía sau đều có ma ma cao lớn khỏe mạnh giữ chặt cung nữ đang không ngừng vùng vẫy, tránh để nàng ta lăn khỏi ghế.
Ung Tinh mặc áo bào rộng tay màu đỏ, tư thế thư thái dựa lưng vào chiếc ghế bành lớn, vẻ mặt vô cảm nhìn khung cảnh phía dưới bậc thang.
Đằng sau Ung Tinh là Du Sơn và Tống Sướиɠ, giống như hai vị thần canh cửa.
Bên trái tiền viện có một hàng cung nhân đang đứng, bên cạnh là thị vệ cầm kiếm.
Dung Hoàng nhìn là hiểu, các cung nhân trong Nguyên An Điện đang bị ép phải chứng kiến cảnh cung nữ bị tra tấn.
Mùi máu tanh nồng nặc bao trùm đình viện, khiến người ta buồn nôn.
Một số cung nữ và thái giám nhát gan, thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy thì sợ hãi đến mức ngã xuống đất, thậm chí còn có người còn ngất đi vì sợ.
Dung Hoàng chớp mắt, Ung Tinh nổi điên cái gì vậy?
Quả nhiên, danh xưng "chó dữ" không phải tự nhiên mà có.
Nghe nói các chủ nhân trong cung đều không coi cung nhân là con người. Về chuyện này, tiểu cung nữ Dung Hoàng run lẩy bẩy, tự hỏi đêm nay có nên thu dọn hành lý nhỏ của mình, thừa dịp trăng tối gió mát chuồn êm hay không?
Còn về tên nam chính cặn bã gì gì đó và nhiệm vụ xui xẻo kia, có làm được hay không thì cũng dẹp đi thôi.
Dung Hoàng đang âm thầm suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.
Ngẩng? Là tên không có mắt nào gọi tên nàng?
Không thấy nàng đang nhìn trộm sao?
Dung Hoàng nhìn đông tới nhìn tây, rồi đột nhiên đối mặt với Ung Tinh.
Ung Tinh chợt nhếch môi cười, một nụ cười khiến Dung Hoàng thấy có chút đáng sợ.
Dung Hoàng: QAQ.
"Lại đây." Đôi môi mỏng của Ung Tinh hơi hé ra, trên khuôn mặt tuấn tú không hề có dấu vết mệt mỏi sau một đêm mất ngủ.
Hôm qua, khi Ung Tinh nói câu này, Dung Hoàng đã ngã xuống, xé rách vạt áo của Ung Tinh.
Hôm nay Ung Tinh lại nói câu này, Dung Hoàng bỗng nhiên run rẩy.
Nàng có thể không đi không?
Hiển nhiên là không thể.
Dung Hoàng cảm thấy Ung Tinh còn độc ác hơn mình.
Điều này khiến nàng, đại vương của rừng ngô đồng, mất hết mặt mũi, vừa định ra vẻ dữ dằn thì bị cắt ngang.
"Tiểu cung nữ kia, còn không mau tới đây, nếu không ván gỗ kia sẽ rơi xuống người ngươi!" Du Sơn cầm roi ở phía sau Ung Tinh như cáo mượn oai hùm, dùng giọng the thé nói với Dung Hoàng.
Dung Hoàng lặng lẽ trợn mắt, bạch bạch chạy về phía trước.
Mặt mũi đáng giá bao nhiêu, không quan trọng chút nào.
"Điện hạ, ngài gọi ta?" Dung Hoàng mỉm cười, hai lúm đồng tiền nhỏ hiện lên trên gò má trắng nõn, chỉ nhìn thôi đã thấy ngọt ngào.
Nịnh nọt!
Chân chó!
Ung Tinh cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve tay áo rộng thượng hạng, "Ngươi đã cho Vượng Tài ăn chưa?"