Chương 66: Hoàng Gia Độc Sủng (6)

Nghe nói trong cung có rất nhiều đồ ăn thức uống ngon?

Có sườn chua ngọt và rượu đào không?

Nếu không có rượu đào, vậy thì các loại rượu nhiều màu sắc cũng được.

Dung Hoàng chẹp chẹp miệng, càng cảm thấy đói bụng, thân thủ điêu luyện leo lên nóc nhà.

Khi lên tới nóc nhà, nàng phát hiện độ cao không đủ. Dung Hoàng liên tục leo lên nóc của mấy cung điện, đi tới một lâu các nhỏ.

Nhìn chung, kiến trúc trong cung điện đều cao, nhưng cái này không làm khó được Dung Hoàng, người cứ hai ngày lại trèo cây để trộm trứng của thần điểu ăn.

Trên lâu các nhỏ, Dung Hoàng có thể nhìn bao quát toàn bộ cung điện.

Ngón tay chỉ chỉ trỏ trỏ trong không trung một lúc, Dung Hoàng đã thành công khóa vị trí của ngự thiện phòng.

Đôi mắt hạnh của Dung Hoàng sáng lên, mùi thơm từ hướng đó tỏa ra mạnh mẽ nhất, chắc chắn là ngự thiện phòng.

Trong nháy mắt, Dung Hoàng biến mất ở trên lâu các nhỏ, chỉ để lại mùi sữa thoang thoảng trong không khí, rất lâu vẫn chưa tan đi.

-

Giờ này trong ngự thiện phòng không có mấy người, chỉ có một số thái giám và cung nữ canh chừng, đề phòng phi tần nửa đêm đói bụng, hoặc là cung nhân làm đồ ăn đến đây ăn vụng.

Tên trộm nhỏ Dung Hoàng búng ngón tay, cung nhân đang tựa đầu ngủ gà ngủ gật lập tức ngủ say.

Dung Hoàng nhấc váy, vui vẻ chạy vào căn phòng nhỏ bày đồ ăn, nhìn thấy hai bàn bày đầy đồ ăn ngon.

Mặc dù có rất nhiều món Dung Hoàng không biết tên, nhưng chỉ cần chúng ăn được, quan tâm nhiều như vậy làm gì?

Dung Hoàng một tay cầm đùi gà, một tay cầm giò heo, miệng đầy dầu mỡ.

Có lẽ lâu rồi nguyên chủ không được ăn no, Dung Hoàng nhập vào trong cơ thể này đã đói bụng gần chết.

Bị Ung Tinh trì hoãn một lát, sau đó bởi vì vết thương trên trán mà bất tỉnh, Dung Hoàng không ăn một miếng, sắp chết đói rồi!

Thấy Thủy Thủy nhìn chằm chằm vào giò heo trong tay, Dung Hoàng cười lắc lắc: "Thủy Thủy, ngươi có muốn ăn không?"

Thủy Thuỷ vội vàng lắc đầu, nhanh chóng di chuyển đôi tay nhỏ nhắn của mình, nhẹ nhàng từ chối: "Tôi không muốn ăn, đại vương, ngài mau ăn đi."

"Được." Dung Hoàng lấy một chiếc khăn tay nhỏ màu trắng ra, tùy ý lau dầu trên tay, sau đó lấy một bát trà hạnh nhân, ngồi lên bàn nhỏ, cầm cái bát nhỏ màu xanh trắng, uống mấy ngụm đã xong một bát.

Dung Hoàng liếʍ liếʍ nước trà trắng ở khóe miệng, nhớ lại hương vị trà hạnh nhân vừa rồi, vẫn chưa thỏa mãn.

Nhìn trà hạnh nhân còn dư lại hơn một nửa, Dung Hoàng sờ bụng, liên tục uống thêm hai bát.

Nó rất ngon.

Lúc sau, Dung Hoàng lại bận rộn nếm thử một lượt những món ăn trên cả hai bàn, vừa thơm vừa ngon.

Nhìn nửa còn lại có chút thương hại, Dung Hoàng thở dài: "Lần sau quay lại."

Sau đó nàng sờ sờ cái bụng căng phồng của mình, chậm rãi rời khỏi ngự thiện phòng.

-

Trong gian phòng tối tăm và yên tĩnh, có hai bóng người, một đang ngồi và một đang đứng.

"Cho nên, nàng ấy chỉ đi ngự thiện phòng?" Giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên trong không khí, mang theo một loại cảm giác thần bí khó đoán.

Đứng ở trước mặt Ung Tinh, Tống Sướиɠ toàn thân mặc đồ đen dừng lại một chút, kìm nén khóe miệng co giật, thấp giọng cung kính đáp: "Vâng."

"Có thấy nàng ấy đã làm gì không?"

Tống Sướиɠ dừng lại, không nói ngay, dường như đang do dự có nên nói hay không.

Ung Tinh không đợi Tống Sướиɠ trả lời, giọng điệu càng trầm hơn một chút: "Làm gì?"

Tống Sướиɠ vội vàng cúi đầu xin lỗi: "Nàng ấy đã ăn tất cả đồ ăn ở ngự thiện phòng.”

Động tác gõ tay xuống bàn của Ung Tinh hơi ngừng lại, trong giọng nói có chút hứng thú, "Ăn hết à?"

"Phải."