Bản thân Đường Tiễn có bệnh thích sạch sẽ, không thể chịu đựng được việc trở về nhà với bụi bẩn đầy người nên anh đã đưa Dung Hoàng đến một khách sạn gần đó.
Đường Tiễn vẫn không quên được ánh mắt của lễ tân khách sạn nhìn anh.
Có lẽ là vì dáng dấp của Dung Hoàng quá nhỏ nên lễ tân tưởng anh mang theo trẻ vị thành niên vào khách sạn.
Đường Tiễn: Anh rất tức giận.
Dung Hoàng chắp tay lại, có chút áy náy nói: “Thật xin lỗi.”
Đường Tiễn chậc một tiếng, vật nhỏ càng nhìn càng đáng yêu, anh hận không thể nhét vào túi mang theo bên mình.
Anh cầm chiếc túi ở đầu giường đưa cho Dung Hoàng, “Nhớ thay quần áo.”
Dung Hoàng nắm vuốt thìa, cúi đầu ngửi quần áo, có mùi rượu khó ngửi.
Trời đất chứng kiến,
đêm qua cô không uống nhiều rượu như vậy.
Dung Hoàng có cảm giác như mình bị ngâm trong vò rượu, hôi chua vô cùng.
—
Khi Dung Hoàng trở về, trong nhà không có ai, cô vui vẻ chạy lên lầu.
Sau khi mở điện thoại, tin nhắn WeChat của cô liên tục kêu bíp bíp, sắp không kêu nổi nữa.
Hơn mười tin nhắn đều đến từ Đảng Nguyệt.
Dung Hoàng lướt từ dưới lên trên, đại khái là nói tối hôm qua, Bồng Duyệt - người bị đuổi học - đã xuất hiện bên ngoài phòng tiệc tốt nghiệp lớp 1, lén lút theo đuôi Doãn Lăng, thậm chí còn làm gãy đuôi xương cụt của Doãn Lăng.
Nghe nói mẹ Doãn Lăng vừa đến bệnh viện liền túm tóc cô ta, cô ta suýt nữa đã trọc đầu, thậm chí còn đưa Bồng Duyệt đến đồn cảnh sát.
[ Ha ha ha ha ha, cười chết tôi rồi, chuyện này cũng làm cho tôi ăn thêm ba cái bánh bao buổi sáng! ] Cách màn hình, Dung Hoàng có thể cảm nhận được Đảng Nguyệt đang cười trên nỗi đau người khác.
Dung Hoàng mỉm cười, đưa màn hình điện thoại về phía Thủy Thủy, cho cô bé xem lịch sử trò chuyện.
"Thủy Thủy, ngươi xem, nữ chính đang tìm cái chết sao?"
"Đại vương, xin đừng mạo hiểm, đừng quên Bồng Duyệt là nữ chính, có khí chất của nữ chính."
Dung Hoàng vung tay nhỏ, biểu thị căn bản cô đây không sợ.
"Đại vương, đừng quên còn có Doãn Lăng.”
"Không phải cậu ta đã tàn phế rồi sao?” Dung Hoàng nghi hoặc, chẳng lẽ phải gϊếŧ cậu ta thì mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ?
Dung Hoàng xoa hai tay, chiếc rìu nhỏ chuẩn bị xuất kích.
“Không được, nguyên chủ chỉ muốn Doãn Lăng và Bồng Duyệt nhận sự trừng phạt thích đáng thôi.”
Dung Hoàng thở dài, phồng má, “Được rồi, ta sẽ cố gắng.”
Thủy Thủy tiến lên xoa xoa đôi má mềm mại của Dung Hoàng, cổ vũ Dung Hoàng, "Đại vương, ngài có thể làm được, tôi tin ngài."
Dung Hoàng một tay đẩy Thủy Thủy ra, lẩm bẩm: "Nịnh hót."
—
Bồng Duyệt không ngờ Doãn Lăng lại bị mình đυ.ng phải, ngã nhào xuống đất, còn gãy mất xương cụt.
Mẹ Doãn Lăng ra tay rất mạnh, nắm được rất nhiều tóc.
Bây giờ da đầu cô ta vẫn còn đau.
Bồng Duyệt nhìn Doãn Lăng mặt không biểu tình trên giường bệnh, nhẹ giọng nói: "Doãn Lăng, bây giờ cậu khá hơn chút nào chưa?”
Doãn Lăng rời mắt khỏi máy tính bảng, nhìn Bồng Duyệt.
Doãn Lăng không biết Bồng Duyệt gặp tai nạn xe cộ nên bị hủy dung, lúc ở Thủy Vân Dao, cậu ta bị đυ.ng ngã, khẩu trang của Bồng Duyệt rơi xuống, cậu ta nhìn thấy vết sẹo gớm ghiếc chiếm gần một nửa khuôn mặt của Bồng Duyệt.
Có vẻ nó không hoàn toàn hồi phục tốt, có chỗ đã đóng vảy, có chỗ dường như vẫn còn đỏ tươi.
Cô ta trông giống như nữ quỷ trong phim kinh dị.
Doãn Lăng đau đớn, suýt nữa bị hù chết.
Hiện tại, mặc dù Bồng Duyệt đeo khẩu trang, nhưng khuôn mặt gớm ghiếc đáng sợ đó vẫn còn lưu lại trước mắt Doãn Lăng, rất lâu không thể tan đi.
“Nếu không có việc gì thì cậu đi đi.” Doãn Lăng thực sự không muốn nhìn thấy Bồng Duyệt.
Chỉ cần nghĩ tới bộ mặt ghê tởm của Bồng Duyệt, cậu ta không khỏi nghĩ tới khuôn mặt của Dung Hoàng.
Thành tích của Dung Hoàng tốt hơn Bồng Duyệt, tính cách ngay thẳng và dịu dàng hơn Bồng Duyệt, mà khuôn mặt kia cũng rất xinh đẹp.