"Máy sấy tóc ở đâu?" Dung Hoàng sờ mái tóc ướt trên đầu hỏi Đường Tiễn.
Đường Tiễn lấy máy sấy tóc từ trong tủ dưới TV ra, tránh móng vuốt nhỏ của Dung Hoàng, chỉ vào chiếc ghế sô pha hắn vừa ngồi: "Để tôi.”
Hàng mi mảnh mai màu lông quạ của Dung Hoàng run rẩy, không hiểu cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng cô vẫn nghe lời ngồi xuống.
Đường Tiễn hơi nhếch khóe miệng, thật ngoan.
Động tác của Đường Tiễn rất nhẹ nhàng, đầu ngón tay nhặt những lọn tóc đen mềm mại, sợi tóc đong đưa nhẹ nhàng theo làn gió ấm áp.
Sấy xong, Dung Hoàng thoải mái đến mức ngủ thϊếp đi.
Đường Tiễn nhéo nhéo vành tai Dung Hoàng, thản nhiên nói: "Xong rồi."
Dung Hoàng bị nhéo đến tê dại sống lưng, từ trên ghế sô pha nhảy lên, cầm một chiếc áo khoác mới toanh mặc vào.
“Bộ quần áo này vừa vặn quá.” Dung Hoàng cúi đầu nhìn bộ quần áo, trong giọng điệu mang theo nghi hoặc.
Trong mắt Đường Tiễn chợt lóe lên, thản nhiên nói: "Tôi cảm thấy không sai biệt lắm, cho nên mới sai người mang tới đây."
Dung Hoàng nhấp môi dưới, dù vậy, nhưng bộ quần áo trong cùng.
Nghĩ đến đây, tai Dung Hoàng có chút nóng.
Dung Hoàng lắc đầu nhỏ, kiễng chân lên vỗ nhẹ vai Đường Tiễn, như thể là hai anh em tốt: “Đại ân này không có lời nào có thể cảm tạ hết được, lần sau tôi sẽ mời cậu ăn xúc xích nướng."
Siêu thị nhỏ của trường bán 2 đồng một cây xúc xích nướng, ăn rất ngon và vừa vặn.
Đường Tiễn đã nhận ra điều đó, trực tiếp vươn tay nắm lấy móng vuốt còn chưa kịp thu hồi của Dung Hoàng, "Đại ân này không có lời nào có thể cảm tạ hết được? Nếu tôi cứ muốn cậu cảm ơn thì sao?"
Lông tơ trên lưng Dung Hoàng đột nhiên nổ tung, nhân vật phản diện này muốn làm gì? ? !
Đường Tiễn dùng đầu ngón tay xoa xoa làn da tinh tế của Dung Hoàng, trong mắt cười đầy ẩn ý: "Hửm?"
Dung Hoàng cố gắng để mình không thua, ưỡn ngực: "Không phải chỉ là cảm ơn thôi sao? Dễ nói dễ nói." Nói xong còn vỗ vỗ ngực nhỏ: "Cậu muốn cái gì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ đeo nó lên người."
Đường Tiễn nhướng mày, "Cái gì cũng có thể cho tôi?"
Dung Hoàng gật đầu, dường như có hai tầng thịt mềm mại như ẩn như hiện ở cằm cô.
Trong thẻ ngân hàng của cô cũng có rất nhiều tiền.
Đường Tiễn nhìn chằm chằm cằm Dung Hoàng, không khỏi giơ tay nhéo nhéo, cảm giác thật dễ chịu, đôi mày thanh tú cũng thả lỏng, “Nếu tôi muốn cậu thì sao?”
Dung Hoàng: “.???”
Cậu nói cái gì?
Vừa rồi gió to quá nên tôi không nghe rõ.
"Tôi tôi tôi tôi là một cô bé ngoan của một gia đình trong sạch, cậu cậu cậu cậu không thể làm điều này!"
Dung Hoàng kém chút nữa cắn lưỡi, trong cơn tức giận, cô giẫm lên mu bàn chân của Đường Tiễn, Đường Tiễn đau đến mức rít lên.
Nếu lực mạnh hơn chút nữa, có lẽ sẽ bị gãy xương.
Đường Tiễn thở dài, nói cô thông minh không sai, nhưng đôi khi cô ngốc nghếch đến mức đáng yêu.
Đường Tiễn véo vào phần thịt mềm trên má Dung Hoàng, thân hình cao gầy của hắn tiến về phía Dung Hoàng, mang theo cảm giác hung hãn xâm lược.
"Bé yêu, mình thích cậu." Đường Tiễn khàn giọng nói, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc và tập trung.
"Bé bé yêu?" Dung Hoàng kinh ngạc, gần như ngồi bệt xuống đất.
Đường Tiễn nghiêng đầu, giọng điệu mang theo cưng chiều: “Không thể?”
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh cảm thấy xưng hô này rất phù hợp với cô.
Giống như nó được làm riêng cho cô vậy.
Thật dễ thương, lại còn ngoan nữa.
Dung Hoàng không nói gì, tiến về phía trước hai bước, cơ hồ đem mặt vùi vào trong ngực Đường Tiễn.
Bên này ngửi ngửi, bên kia nghe ngóng.
Đường Tiễn không hiểu, cười hỏi: "Bé yêu đang làm gì?"
Dung Hoàng ngẩng đầu nhìn Đường Tiễn, ngoắc ngón tay, "Cúi đầu xuống."
Đường Tiễn nghe xong liền cúi đầu, Dung Hoàng nhéo cằm, "Phượng Tức?"
Cảm xúc trong mắt Đường Tiễn đột nhiên trầm xuống, trong giọng nói có chút hung ác: "Phượng Tức?"
Là tên khốn nào vậy?
Đường Tiễn: Tôi ăn giấm của chính mình :)