Thủy Thủy vẫn nằm trên xe lăn, đung đưa chân.
"Đại vương, tôi quên nói cho ngài biết, thế giới nhỏ nào cũng có nhân vật phản diện.”
Dung Hoàng dừng lại, cứ như vậy dừng ở cửa nhà vệ sinh nữ.
Dung Hoàng cúi đầu, mắt nhìn Thủy Thủy đang cười nham hiểm, trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn đột nhiên hiện lên một nụ cười.
“Còn có nhân vật phản diện?” Đầu ngón tay hồng như hoa anh đào của Dung Hoàng gõ nhẹ vào tay cầm xe lăn, “Vậy thì gϊếŧ hắn đi.”
Để tránh phiền phức sau này.
Thủy Thủy run lên, không ngờ đại vương của mình là người như vậy.
Đang lúc chuẩn bị nói chuyện với nàng, Dung Hoàng nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.
Ngẩng đầu lên, một chàng trai đứng trước cửa nhà vệ sinh nam, nhìn qua ước chừng mười tám mười chín tuổi.
Mặc bộ đồng phục trường học bó sát, cúc áo chưa cài hết, hai cúc trên cùng tùy tiện cởi ra, để lộ áo sơ mi trắng bên trong.
Người này cao hơn cô ít nhất một cái đầu, lông mày rậm, mũi cao, đôi mắt ngỗ ngược, có chút thiếu kiên nhẫn khi bị làm phiền.
Làn da trắng lạnh và đôi môi đỏ tươi tương phản rõ rệt, toàn thân toát lên vẻ sang trọng và quý phái.
Dung Hoàng vừa định nói tiểu tử này dáng dấp không tệ thì nghe Thủy Thủy nhắc nhở: "Đại vương, đây chính là nhân vật phản diện, hắn và nguyên chủ học cùng một lớp. "
Dung Hoàng: ...Vậy sao? Có phải ta nên gϊếŧ hắn không?
Thủy Thủy không ngờ ký chủ được giao trói lại bạo lực như vậy. Rõ ràng chủ nhân đã nói nàng là một cô gái rất hiền lành mà.
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào ? ?!
"Đại vương, việc ngài phải làm bây giờ là nhanh chóng quay lại xe lăn. Cả trường đều biết ngài là người tàn tật." Thủy Thủy bất đắc dĩ nhắc nhở.
Dung Hoàng nhẹ nhàng à một tiếng, ôm chiếc chăn nhỏ vòng từ sau ra trước xe lăn, ngồi xuống xe lăn.
Còn thuận tiện đắp chăn nhỏ lên chân.
Chưa kịp che đậy, chăn đã chuẩn bị trượt xuống,
Dung Hoàng vội vàng túm lấy chiếc chăn nhỏ, kéo lên.
"Haizz, ngồi mệt quá, nghỉ một lát." Dung Hoàng chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn mà không hề đỏ mặt.
Khớp xương thon dài của Đường Tiễn cầm điếu thuốc, màu đỏ tươi của tàn thuốc lờ mờ hiện ra.
Một cơn gió lạnh thổi qua, màu đỏ tươi dần dần mờ đi, dường như muốn tan.
Nhưng giây tiếp theo lại sang thêm vài phần.
Nhìn thấy Dung Hoàng đang nhìn chằm chằm điếu thuốc trên tay, Đường Tiễn lười biếng dựa vào tường, đầu ngón tay gảy tàn thuốc rồi đưa lên miệng.
Quả nhiên, hắn nhìn thấy ánh mắt của cô gái nhỏ di chuyển theo động tác tay của mình.
Đường Tiễn nhếch khóe môi, hắn có chút ấn tượng với cô gái này, hình như cô đã chơi rất thân với em trai hắn, người đã lừa cô hàng ngàn dặm.
Đôi mắt của Đường Tiễn liếc nhìn đôi chân gầy gò dưới chiếc áo khoác dài của cô gái, ý vị không rõ.
Tinh tế, những đường nét thanh mảnh được quần jean phác họa ra.
Nghĩ đến vừa rồi cô gái nhỏ mặt không đổi sắc ngồi lên xe lăn, cô còn nói gì mà... Ngồi mệt quá?
Tiểu lừa gạt.
Nhìn thấy cô gái vẫn chăm chú nhìn điếu thuốc trên tay mình, Đường Tiễn vui vẻ nói: "Chưa từng thấy con trai hút thuốc à?"
Giọng nói của chàng trai có lẽ là do hút thuốc thường xuyên, trầm thấp khàn khàn, lại dễ nghe ngoài ý muốn.
Dung Hoàng nâng cằm nhìn đối thủ trước mặt, nhân loại này lại muốn tranh đoạt vai phản diện với nàng?
Là ai cho hắn dũng khí ấy?
Khi Đường Tiễn hỏi, Dung Hoàng vẫn thành thật nói: “Chưa từng thấy.”
Đường Tiễn nhướng mày, hắn nhớ Doãn Lăng có hút thuốc, chẳng lẽ cậu ta chưa từng hút thuốc trước mặt cô gái này sao?
Không thể nào.
"Bây giờ nhìn thấy chưa?"
Dung Hoàng gật đầu, giống như gà mổ thóc.
Đôi mắt hẹp của Đường Tiễn hơi nheo lại, cô gái này là đồ ngốc sao?