Chương 2: Nhân vật phản diện Yandere (2)

"Vậy ta làm thế nào mới có thể trở thành người lợi hại nhất?"

"Mỗi thế giới đều có nhân vật phản diện. Chỉ cần ngài, đại vương của tôi, trở thành nhân vật phản diện, ngài sẽ là người lợi hại nhất."

"Nhân vật phản diện?" Đó là cái gì?

Tuy rằng Dung Hoàng đã sống mấy vạn năm, nhưng hoặc là lãng phí thời gian trong rừng ngô đồng, hoặc là làm xằng làm bậy ở Lục giới, hiểu rõ thế giới bên ngoài ít càng thêm ít.

"Nhân vật phản diện chính là người xấu lợi hại nhất trong mọi thế giới, đại diện cho bóng tối và cái ác. Cho dù nam nữ chính có khí vận tốt cũng phải tránh xa mũi nhọn này. Đại vương, chẳng lẽ ngài không muốn trở thành nhân vật phản diện sao?"

Đôi mắt đen như mực của Dung Hoàng sáng lên.

Người xấu?

Nàng thích!

"Chỉ là một nhiệm vụ thôi mà, cũng không phải lên núi đao xuống biển lửa." Rất dễ dàng!

Nàng rất hứng thú, muốn xem nhân vật phản diện là dạng gì.

"Đại vương, hiện tại ngài đang ở thế giới thứ nhất, thân phận của ngài là một đại tiểu thư ốm yếu, tàn phế."

Dung Hoàng nhìn kiến

trúc kỳ quái chung quanh, đại tiểu thư?

Quả thực, lão Thần Đế có mấy cô con gái, đều là đại tiểu thư, suốt ngày ỷ thế hϊếp người ở Thần giới.

Nhưng sau khi bị nàng đánh, khi nhìn thấy nàng, tất cả đều chủ động đi đường vòng.

"Tiếp theo, chúng ta sẽ bắt đầu nhận cốt truyện, mời đại vương tiếp nhận cốt truyện của thế giới thứ nhất ~" Thủy Thủy nhẹ giọng nói.

Ngay sau đó, một đoạn ký ức không thuộc về Dung Hoàng bị cưỡng ép nhét vào trong đầu Dung Hoàng.

Dung Hoàng có chút khó chịu, a một tiếng.

Tiếp nhận cốt truyện khó chịu như vậy sao?

Không tiếp nhận cốt truyện có được không?

Muốn đánh người.

"Bởi vì đây là lần đầu tiên đại vương làm nhiệm vụ, còn chưa quen thuộc, tôi sẽ nói cho đại vương biết cốt truyện trước, sau này chỉ cần kích hoạt nhận đối tượng nhiệm vụ là có thể mở khóa cốt truyện."



Từ nhỏ, sức khỏe của nguyên chủ đã không tốt, có thể nói là lớn lên nhờ thuốc.

Nhưng cô lại được nuôi dạy thành một tiểu thư hiền lành dịu dàng.

Cho dù là thành tích ở trường hay là ra ngoài tham gia các loại cuộc thi, nguyên chủ vẫn là người giỏi nhất.

Cô là người chân chính đứng trên đỉnh kim tự tháp.

Một lần nọ, nguyên chủ đi đến thành phố lân cận để tham gia một cuộc thi vật lý, trên đường trở về, chiếc ô tô riêng mà cô đang lái đã va chạm với một chiếc xe tải mất lái.

Nguyên chủ bị thương nặng, ý thức mơ hồ, cô nhìn thấy một chàng trai xuất hiện trước mặt mình.

Chàng trai trông có vẻ lo lắng, hình như đang gọi xe cấp cứu.

Nguyên chủ được cứu sống, nhưng rất có thể suốt đời còn lại phải ngồi trên xe lăn.

Đây là một đả kích rất lớn với nguyên chủ.

Sau khi xuất viện, nguyên chủ hàng ngày ngồi xe lăn đến trường.

Dưới ánh mắt khác thường của vô số người, nguyên chủ cảm thấy xấu hổ.

Những người khác đều đang đi lại, nhưng cô ngay cả đứng cũng không đứng nổi.

Đúng lúc cô đang chán nản, cuộc sống đang hỗn loạn, cô được gặp lại chàng trai đã gọi xe cấp cứu.

Hóa ra chàng trai đó học cùng trường với cô, còn cùng khối nữa.

Doãn Lăng là người rất dịu dàng, nguyên chủ rất thích ở cùng một chỗ với Doãn Lăng.

Ngay khi nguyên chủ thích Doãn Lăng, dành cả một đêm viết thư tình đưa cho Doãn Lăng, Doãn Lăng cười lạnh, đọc lá thư tình trước mặt mọi người.

Đối mặt với vô số ánh mắt giễu cợt, nguyên chủ lúc ấy cảm thấy mình đang quay trở lại thời điểm lần đầu tiên ngồi trên xe lăn.

Thậm chí còn không muốn sống hơn lúc đó.

Nguyên chủ từ trong miệng Doãn Lăng biết được, cậu ta đã có người mình thích, tên là Bồng Duyệt.

Nguyên chủ nhớ tới Bồng Duyệt, mỗi lần đi thi, cô đều đứng nhất, Bồng Duyệt đứng thứ hai.

Doãn Lăng nói, Bồng Duyệt sầu não uất ức vì lần nào cũng bị nguyên chủ chèn ép, thậm chí còn có ý định bỏ học.

Doãn Lăng đau lòng không thôi, liền nghĩ cách tiếp cận nguyên chủ, để nguyên chủ nếm trải mùi vị thất bại và bị mọi người chế giễu.