Bàn tay đang nắm tay cầm xe lăn siết chặt rồi lại thả ra.
Đường Tiễn cười khẩy, buông tay ra, đi về phía trước, ông đây không hầu hạ nữa.
Dung Hoàng chớp chớp mắt, đang định mở miệng gọi hắn thì nhìn thấy Đường Tiễn còn chưa đi được mấy bước đã quay người đi đến phía sau nàng, đẩy xe lăn về phía trước.
"Thân sĩ sẽ không so đo quá nhiều với phụ nữ.”
Dung Hoàng lẩm bẩm một tiếng, không nói chuyện.
Nhân vật phản diện của thế giới này, hình như đầu óc không có tốt lắm.
"Muốn ăn gì?" Giọng nói của Đường Tiễn vẫn lười biếng, như thể người tức giận đến bỏ gánh rời đi không phải là hắn vậy.
Dung Hoàng suy nghĩ một chút, căn cứ theo sở thích của nguyên chủ mà nêu tên các loại đồ ngọt.
Đường Tiễn nhướng mi, đẩy Dung Hoàng tới chiếc bàn nhỏ: “Đợi đấy.”
Một lúc sau, Đường Tiễn bưng hai khay đồ ngọt đi tới.
“Tại sao chỉ có một cây kem?” Dung Hoàng nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại trước cây kem trong tay Đường Tiễn.
Đường Tiễn chậm rãi cắn một miếng, tức chết người không đền mạng, "Thân thể của cậu không tốt, không thể ăn đồ lạnh.”
Nếu không phải vừa đến thế giới này đã bị Đường Tiễn trước mặt nhìn thấy dáng vẻ nàng nhảy nhót tưng bừng, Dung Hoàng kém chút nữa đã cho rằng Đường Tiễn đang thật sự nghĩ cho mình.
Không cần nghĩ ngợi, Dung Hoàng đá chân dưới bàn thẳng về phía đối diện.
Đường Tiễn sau khi bị đá thì không khỏi rít lên một tiếng, kem trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất, hắn cau mày nhìn Dung Hoàng, trầm giọng nói: "Cậu không cần chân nữa đúng không?"
Dung Hoàng câu môi cười, cũng không tin ngươi đánh thắng được ta.
Hai lúm đồng tiền nhỏ vừa mềm vừa ngọt, lại có thể khiến cho người đang sống sờ sờ tức chết.
“Dung Hoàng?”
Dung Hoàng chuyển mắt nhìn qua, nhìn thấy một cô gái đứng ở phía sau Đường Tiễn không xa.
Một thân trắng, áo len trắng, giày trắng, váy ngắn sáng màu, kẹp tóc màu trắng.
Giống như đi chịu tang vậy.
Thủy Thủy vốn nằm trên vai Dung Hoàng nói: "Đại vương, cô ta chính là Bồng Duyệt.”
Dung Hoàng không hiểu, nữ chính của một thế giới không phải là lên trời xuống đất, vô địch của vô địch sao?
Đoá hoa màu trắng di động này là gì?
Trông cực kỳ giống bông sen trắng tu luyện thành tiên trong ao sen của Thần giới, từ đầu đến chân trông rất kiêu kỳ.
Dung Hoàng phồng má, siết chặt nắm đấm, nhìn qua vòng eo thon gọn mà Bồng Duyệt đang cố ý hóp lại.
Vòng eo thon gọn như vậy, nếu không dùng chiếc rìu nhỏ yêu quý của nàng chặt làm đôi thì thật đáng tiếc.
Chú ý tới ánh mắt Dung Hoàng đang dừng ở eo mình, Bồng Duyệt cho rằng Dung Hoàng đang ghen tị với mình, không khỏi cong môi.
Người đứng nhất thì đã làm sao?
Người Doãn Lăng thích vẫn là cô ta, chưa kể đến, hiện tại Dung Hoàng vẫn là người tàn phế.
Ngoại trừ gia cảnh ưu việt, cô còn gì có thể so sánh được với cô ta?
Không phải Doãn Lăng vì cô ta mà đùa giỡn với tình cảm của Dung Hoàng sao?
Không biết Dung Hoàng đã cảm thấy thế nào khi bức thư tình cô viết bị Doãn Lăng đọc ở nơi đông người?
Chắc xấu hổ và tức giận muốn chết đi?
Bồng Duyệt càng nghĩ càng cảm thấy hả giận.
Ngẩng cao đầu bước đến bàn Dung Hoàng, cô ta nhìn thấy chàng trai luôn quay lưng lại với mình có dáng dấp thế nào.
"Đường Tiễn?" Bồng Duyệt kinh ngạc, tại sao Đường Tiễn và Dung Hoàng lại ở cùng nhau?
Đường Tiễn có chỉ số IQ cực cao, giành được giải cao nhất trong tất cả các cuộc thi mà hắn tham gia, nhưng mỗi lần thi ở trường, hắn đều ở trong phòng thi cuối cùng vì không bao giờ viết đề bài.
Nếu nói Doãn Lăng là giáo thảo tuấn tú ôn nhã thì Đường Tiễn chính là học bá vô lại trong trường.
Bồng Duyệt từng thử quyến rũ Đường Tiễn, nhưng thứ cô ta nhận được là Đường Tiễn không chút lưu tình ném hộp đồ ăn vào cô ta.
Vết bẩn khắp người khiến Bồng Duyệt xấu hổ trước mặt các bạn học.
Điều này khiến Bồng Duyệt sinh lòng oán hận với Đường Tiễn, đồng thời khơi dậy ham muốn hiếu thắng trong cô ta.