Dung Nhiễm tìm một nữ nghiên cứu sinh làm gia sư, giao cho nàng rất nhiều đề bài.
Hai ngày nay, Dung Hoàng ngày nào cũng làm đề, thậm chí ban đêm còn nằm mơ mình đang làm đề.
Bị các loại bài tập chi phối thời gian, quả thực đáng sợ cực kỳ.
Đường Tiễn trơ mắt nhìn Dung Hoàng tức giận quay đầu lại, nghiêng đầu lấy điện thoại ra.
Chân ngắn là sự thật, còn thẹn quá hoá giận.
Chậc.
—
Buổi tối về nhà, ba mẹ Dung đi công tác về.
Mẹ Dung mang quà đến cho Dung Hoàng: “Lát nữa về phòng con xem có thích không, buổi tối mẹ dẫn con đi ăn tối với một người bạn của mẹ nhé.”
Dung Hoàng gật đầu.
Nàng đã đến thế giới này được mấy ngày, ngoại trừ trường học thì chưa đi nơi nào khác.
Đầu nàng sắp nổ tung vì nghiên cứu bài tập, nàng cần phải thư giãn.
Nếu không sớm hay muộn nàng cũng sẽ phát điên.
Mẹ Dung thích nhất dáng vẻ ngoan ngoãn của Dung Hoàng, bà âu yếm vuốt tóc Dung Hoàng nói: “Ngoan.”
"Gần đây con cảm thấy chân có chút cảm giác.” Dung Hoàng đột nhiên nói.
Ngồi trên xe lăn suốt ngày không phải là một biện pháp, tuy đỡ tốn sức hơn nhưng nàng luôn cảm thấy mình đang thật sự tàn tật.
Kim Phượng cao quý nhất tộc không cho phép sự không hoàn hảo.
Mẹ Dung đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là vui mừng, "Thật sao? Thực sự có cảm giác à? Hoàng Hoàng, con không lừa mẹ chứ?"
Dung Hoàng đột nhiên cảm thấy mình có chút quá không phải người, sớm biết vậy, từ lúc đến thế giới này đã nói mình hồi phục tốt rồi.
Mẹ Dung ngồi xuống, sờ bắp chân Dung Hoàng, trong mắt có chờ mong: “Ngày mai mẹ sẽ đưa con đến bệnh viện kiểm tra.”
Con gái nhỏ không còn bài xích tình trạng hiện tại của mình nữa, đã rất khá.
Mặc dù lúc trước bác sĩ nói cơ hội đứng dậy không đến một nửa, nhưng chỉ cần kiên trì phục hồi chức năng, cô vẫn có thể đứng dậy.
Ba Dung khi biết tin rất vui mừng, với tư cách là người đứng đầu trong số thẳng nam, ông lập tức đưa cho Dung Hoàng một vạn nhân dân tệ làm tiền tiêu vặt.
"Hoàng Hoàng muốn mua gì thì mua. Khi chân con tốt hơn, ba sẽ thêm tiền cho con."
Nhìn số dư trên màn hình điện thoại, Dung Hoàng nói, nếu có thêm mười người cha như vậy thì sẽ không thành vấn đề.
Tộc Phượng Hoàng thích những thứ lấp lánh, Dung Hoàng cũng không ngoại lệ.
Nàng từng thu thập một hang động chứa đầy vàng bạc châu báu, vàng óng ánh, đẹp đẽ.
Tiền ở thế giới này khác với những gì Dung Hoàng từng thấy trước đây, Dung Hoàng dự định khi trở về sẽ đổi tất cả thành hoàng kim.
Sáng long lanh.
—
Bảy rưỡi tối, mẹ Dung đúng giờ đưa Dung Hoàng ra ngoài.
Mẹ Dung đưa Dung Hoàng đến một nhà hàng nổi tiếng của Trung Quốc.
Đẩy cửa ra, mẹ Dung nhìn thấy hai người trong phòng bao, bà mỉm cười chào hỏi: "Hai người đến sớm quá."
"Bọn tớ vừa mới đến, A Tiễn, chào dì đi con."
Giống như cảm giác được điều gì đó, Dung Hoàng vốn đang buông thõng mắt, yên lặng nhớ công thức vật lý ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Tiễn đang ngồi bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp.
Hai người nhìn nhau, Dung Hoàng: Meo meo meo?
Đường Tiễn cũng kinh ngạc nhìn Dung Hoàng.
Vốn dĩ hắn định lập tổ đội chơi game cùng Tần Hu và Đào Kính vào tối tay, nhưng mẹ hắn lại một mực kéo hắn đi.
Bà ấy nói rằng trong bữa tiệc tối nay sẽ có em gái nhỏ rất đáng yêu.
Không nghĩ tới, vậy mà lại gặp được Dung Hoàng.
Cô gái nhỏ giảo hoạt như hồ ly, nào giống em gái nhỏ đáng yêu?
Mặt không đổi sắc, thong dong rời ánh mắt ra khỏi Dung Hoàng, Đường Tiễn đứng dậy lễ phép nói: “Chào dì.”
Dung Hoàng: Ồ, hình người dạng chó.
Người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười nói: "Đây là con trai của tớ, Đường Tiễn, đây là Hoàng Hoàng đúng chứ, đúng là xinh đẹp, ngoan ngoãn."
" Không giống A Tiễn nhà tớ, cả ngày không bao giờ làm việc gì nghiêm túc."