Hoảng loạn chốc lát, Tư Tinh Nhiên lập tức gạt bỏ suy đoán của mình.
Người kia đã cầm tiền, cầm tiền của Tư Ôn - kẻ keo kiệt nổi tiếng rồi, nếu không làm gì mà rời khỏi Tư gia thì Tư Ôn chắc chắn sẽ không hài lòng. Vậy nên, sẽ không có chuyện đó xảy ra. Đúng rồi, sẽ không có.
“Tiểu thiếu gia, cậu đã về rồi.” Quản gia già chú ý thấy bóng dáng Tư Tinh Nhiên đang bước lên lầu hai, lo hắn sẽ không vui, ông mở miệng giải thích: “Đứa trẻ Triều Ngọc đó bị bệnh, cần phải truyền nước. Nó từ nhỏ đã ghét đến bệnh viện nên sáng nay mới được đưa về biệt thự. Nếu cậu không hài lòng, chờ nó truyền xong, tôi sẽ đưa nó đi…”
“Không cần!”
Tư Tinh Nhiên gần như ngay lập tức đáp lại, giọng nói lộ rõ sự căng thẳng không thể che giấu. Sau khi bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của quản gia già, hắn vô thức cúi đầu, trầm giọng nói: “Hãy để anh ấy nghỉ ngơi cho tốt.”
“Cảm ơn tiểu thiếu gia.” Quản gia già thở phào nhẹ nhõm. Nếu có thể, ông cũng không muốn đưa đứa cháu đang bệnh tật đi khắp nơi. Tiểu thiếu gia ghét chỗ đông người là điều ai cũng biết, quản gia già liếc nhìn về phía phòng của Cố Triều Ngọc, do dự rồi quyết định, “Vậy tôi sẽ đi trước, nhưng tối nay bác sĩ sẽ qua đây để kiểm tra tình hình.”
Cố Triều Ngọc cả ngày hôm nay đầu óc đều mơ màng, lúc này mới hơi khá hơn chút, vừa uống xong viên thuốc đắng đến phát ngán dưới sự giám sát của hệ thống mới nghe thấy tiếng nó nói: [Ký chủ, trung tâm hình như đang lo lắng đi đi lại lại như chú chó nhỏ bên ngoài phòng cậu.]
“Đừng để ý tới nó.”
Tuy nhiên, Cố Triều Ngọc cũng không cho rằng bệnh tình đột ngột của mình có liên quan đến việc dọn dẹp chậu hoa hôm trước mà là do cửa sổ hỏng, anh còn không biết chừng mực mà đi tắm nước lạnh nữa.
Vừa dứt lời, người đã đi qua đi lại bên ngoài nửa giờ - Tư Tinh Nhiên - cuối cùng cũng giơ tay lên gõ cửa, nhẹ nhàng gõ ba lần, sau đó ngốc nghếch đứng tại chỗ chờ đợi, chắc hẳn nghĩ rằng Cố Triều Ngọc đang ngủ, nhưng lại thực sự muốn vào xem một chút.
Cố Triều Ngọc nuốt xuống ngụm nước cuối cùng trong ly, đáp lại, “Mời vào.”
Hệ thống tức thì dùng cánh tay máy móc chọc chọc sau lưng anh, giận dỗi thì thầm: [Ký chủ nên làm giống lần đầu tiên anh đến gõ cửa phòng nó ấy, giả vờ không nghe thấy là được!]
Tư Tinh Nhiên mở hé cửa, trước tiên thò nửa cái đầu nhỏ vào trong, khi bắt gặp đôi mắt mỉm cười của người đối diện, hắn vội vàng thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào mũi chân mình rồi bước vào, “Anh có khỏe không?”
Câu hỏi nhạt nhẽo đến mức không thể coi là một lời an ủi, nhưng may mắn thay, Cố Triều Ngọc là một người làm công biết điều. Anh không phải là nữ chính, chỉ là một nhân vật hỗ trợ có cũng được không có cũng chẳng sao, trung tâm còn biết đến xem một chút cũng được coi là tận tình tận nghĩa với “cấp dưới” rồi, “Khá ổn, không cần lo lắng.”
Nghe thấy người nằm trên giường nhàn nhạt đáp lại bằng giọng khàn khàn của người bệnh, Tư Tinh Nhiên hoàn toàn không cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn cảm giác nơi nào cũng chua xót đến khó chịu, đặc biệt là đôi mắt. Nhưng qua thời gian dài bị ngược đãi, hắn đã học được cách không bộc lộ cảm xúc trước mặt người khác nên từ góc nhìn của Cố Triều Ngọc chỉ có thể thấy hàng mi dày của Tư Tinh Nhiên rũ xuống.
“Tiểu thiếu gia.”
Cố Triều Ngọc kiềm chế cơn ngứa họng, khẽ gọi một tiếng, vẫy tay với đứa trẻ đang lúng túng kia.
Thằng nhóc cuối cùng cũng tiến đến mép giường. Giống như làm ảo thuật, Cố Triều Ngọc rút ra một hộp bánh kem blueberry nhỏ, nhét vào tay Tư Tinh Nhiên, “Đây là của hôm nay.” Nhân lúc đứng đợi quản gia già trước cổng trường, anh đã mua chiếc bánh này, dù sao cũng không cần tốn tiền thuốc, cứ yên tâm lớn mật mà tiêu xài thôi.