Quyển 1 - Chương 19

Cố Triều Ngọc dừng lại, ánh mắt anh dừng trên vạt áo sơ mi đang bị nắm chặt của mình. Bàn tay của đứa bé này rất nhỏ, cũng không dùng nhiều sức, chỉ cần một cử động một chút là anh có thể dễ dàng thoát ra. Nhưng ai lại nỡ làm điều đó cơ chứ? Tư Tinh Nhiên lúc này như một con nhím đang thu mình, đôi mắt hắn đẫm nước, nhưng cũng không nhìn anh… Đây là lần đầu tiên Cố Triều Ngọc cảm nhận rõ ràng sự yếu ớt của trung tâm.

Quả thật, trước và sau khi trưởng thành vẫn có sự khác biệt. Cậu bé này bây giờ chỉ cần một người bạn đồng hành, cần một chút an ủi.

“Đương nhiên rồi,” Cố Triều Ngọc không chút do dự đáp lại. Anh nắm chặt bàn tay nhỏ của Tư Tinh Nhiên. “Tôi sẽ kể đến bao giờ cậu ngủ mới thôi.”



Ngày giỗ của mẹ Tư Tinh Nhiên đã đến gần. Trong những ngày trước đó, mỗi ngày Cố Triều Ngọc đều đến kể chuyện cho Tư Tinh Nhiên nghe và còn tặng cậu bé một con thú bông hình chú heo nhỏ. Mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ nhưng có vẻ như sức khỏe của Cố Triều Ngọc bắt đầu có vấn đề. Mỗi sáng khi thức dậy, anh lại ho khan không ngừng. Anh nghi ngờ là do gió lùa vào thông qua cái cửa sổ hỏng đã bị anh bỏ quên từ đời nào tác oai tác quái.

Dù không phải cuối tuần nhưng Tư lão gia đã sắp xếp cho người đón Tư Tinh Nhiên về nhà chính nhân ngày giỗ của mẹ cậu. Cố Triều Ngọc và Trình Vũ cũng được đi cùng.

Trên đường đi, Cố Triều Ngọc thỉnh thoảng lại ho khan, chỉ khi uống nước mới thấy dễ chịu hơn.

Nhà chính của Tư gia có mái ngói xanh và kiến trúc cổ kính từ thời Dân quốc, khiến không gian trở nên trầm mặc và tĩnh lặng. Dù công nghệ hiện đại phát triển, ngôi nhà này vẫn giữ nguyên nét cổ kính, chỉ được tu bổ một chút bên trong. Khi họ bước vào, thấy lão gia tử đang mặc áo dài ngồi chơi cờ tướng, không khí như đượm một mùi hương lẫn chút hương vị của thời gian đã qua.

Tư lão gia có hai người con, một trai một gái. Người con gái, chính là mẹ của Tư Tinh Nhiên, vốn rất tài giỏi nhưng lại qua đời sớm. Còn người con trai thì, theo lời lão gia tử, cũng chẳng khác gì đã chết, suốt ngày chỉ gây chuyện và làm ông tức giận đến tổn thọ.

Vì vậy, ông vô cùng yêu thương đứa cháu trai mà con gái mình đã sinh ra. Khi nhìn thấy Tư Tinh Nhiên từ xa, ông liền dừng chơi cờ, còn quản gia già bên cạnh lập tức tiến tới chào đón: “Tiểu thiếu gia, xin mời đi lối này.”

Cả nhóm người bước vào, Tư Tinh Nhiên nhanh chóng bị Tư lão gia nắm lấy tay, hỏi han về tình hình gần đây. Cậu bé chỉ lắc đầu hoặc gật đầu một cách lãnh đạm, không nói gì nhiều. Tuy vậy, Tư lão gia hiểu tính cách của cháu mình nên chỉ cảm thấy đau lòng chứ không hề buồn phiền.

Trong lúc nghe hai ông cháu trò chuyện, Cố Triều Ngọc cảm thấy ngứa họng và cố gắng kìm nén cơn ho. Tuy nhiên, Tư Tinh Nhiên dường như đã nhận ra điều đó, cậu bé quay đầu lại nhìn Cố Triều Ngọc, rồi nhanh chóng đưa cho anh chén trà còn bốc khói của mình.

Cố Triều Ngọc: “…”

Anh có cảm giác mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn vào chén trà nhỏ này, khiến anh có chút lúng túng. Không nhận cũng không được, cuối cùng anh đành nói khẽ: “Cảm ơn,” rồi không có hình tượng uống sạch chén trà.

Ai ngờ Tư Tinh Nhiên lại duỗi tay về phía anh. Cố Triều Ngọc suy nghĩ một chút, rồi đưa chén trà trống không cho hắn. Quả nhiên, Tư Tinh Nhiên nhận lấy, sau đó lại rót đầy, nhưng chưa vội đưa lại cho Cố Triều Ngọc, có lẽ vì anh chưa bắt đầu ho.

[Ổn rồi, ký chủ bây giờ tuyệt đối sẽ không bị đuổi đi đâu.] Hệ thống 666 từ khi Trình Vũ đến biệt thự đã cảm thấy nguy cơ lớn, cuối cùng cục đá trong lòng giờ cũng đã rơi xuống.

Tư lão gia thấy vậy thì im lặng một lúc lâu, thật sự giống như thằng bé Cố gia này từng nói, là do cháu trai mình mạnh miệng hay sao? Nhưng như vậy cũng không tệ, đứa nhỏ này tương lai sẽ kế thừa sự nghiệp mà con gái ông đã dốc sức tạo dựng, và cả sự nghiệp của ông lão sắp gần đất xa trời này nữa.