“ Có chuyện gì vậy?” Cố Triều Ngọc đang nghiên cứu cốt truyện đoạn nhân vật trung tâm bị bắt cóc. Hiện tại đang là mùa hè, thông qua các chi tiết như lá rụng trong rừng để suy đoán, có lẽ sự việc này xảy ra vào cuối mùa thu. Đây chính là giai đoạn quan trọng duy nhất trước khi nhân vật trưởng thành.
[Giá trị tín nhiệm vừa dao động rất nhiều, giờ đang ổn định ở mức 20!!]
Cố Triều Ngọc lập tức nhảy dựng khỏi giường, không tin vào tai mình, hỏi lại: “Thật sao?”
[Thật đó!]
Không phải là 0, mà là 20! Vậy thì việc đạt đến tiêu chuẩn 75 chỉ là chuyện sớm muộn. Cố Triều Ngọc như thể đã nhìn thấy tương lai tươi sáng trước mắt.
Hôm sau, Cố Triều Ngọc tràn đầy năng lượng, tinh thần phấn chấn đến mức có cảm giác có thể dùng tay không xử lý một con trâu. Khi giúp Tư Tinh Nhiên mặc quần áo, khóe miệng anh không ngừng nở nụ cười: “Ai nha, đây là tiểu thiếu gia nhà ai mà đẹp trai thế này? Ồ, thì ra là nhà tôi.”
Tư Tinh Nhiên nhìn anh bằng ánh mắt đầy ngờ vực, giống như đang nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ, khiến Cố Triều Ngọc phải dừng lại một chút.
Cố Triều Ngọc nghĩ rằng sau khi có bước đột phá thì mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ, nhưng Tư Tinh Nhiên thật sự rất bủn xỉn. Ba ngày trôi qua, rồi ba ngày nữa, dù anh đã đặt mua thú nhồi bông hình con lợn cho Tư Tinh Nhiên, nhưng giá trị tín nhiệm vẫn không hề dao động dù chỉ một chút.
Hệ thống 666 cố gắng an ủi anh rằng một lần tăng thêm tận 20 điểm, với tốc độ này lần sau sẽ là 40 nên không cần lo lắng.
Cố Triều Ngọc bị Trình Vũ kéo đi dạo khắp biệt thự, nhưng lầu 4 là nơi cấm không được đặt chân tới. Hai người họ không thể lên đó, nhưng Tư Tinh Nhiên, chủ nhân của nơi này, từ hai ngày trước đã thường xuyên lên tầng 4 và ở đó suốt đêm. Cố Triều Ngọc không còn cơ hội kể chuyện, cảm thấy có chút cô đơn.
Lần này, khi tình cờ gặp Tư Tinh Nhiên từ lầu 4 đi xuống, thấy đôi mắt của cậu sưng húp như hai trái đào, hệ thống chợt nhớ ra: 【Còn hai ngày nữa là đến ngày giỗ của mẹ trung tâm.】
Mỗi khi ngày này đến, trước và sau đó hai tuần, tâm trạng của trung tâm đều rất tồi tệ. Ngay cả khi nữ chính muốn an ủi cũng bị cậu từ chối, vì đây là ngày mà Tư Tinh Nhiên tự mình đối diện với nỗi đau, không ai có thể bước vào.
"Tiểu thiếu gia?"
Cố Triều Ngọc nhẹ nhàng gọi, tiến lên hai bước, bế hắn lên: “Đi ngủ một giấc đi, ngủ một giấc sẽ thấy đỡ hơn.”
Khác với sự kháng cự thường ngày, lần này tiểu thiếu gia ngoan ngoãn dựa vào lòng ngực anh, đầu vùi vào cổ anh, có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo và ướŧ áŧ.
Hắn đã khóc.
“Anh ơi, Tư thiếu gia làm sao vậy?” Trình Vũ ngẩng mặt lên, khó hiểu hỏi.
Cố Triều Ngọc ra hiệu “suỵt”: “Tiểu thiếu gia hơi mệt, lát nữa anh sẽ chơi với em, được không?”
Trình Vũ đồng ý, Cố Triều Ngọc bế Tư Tinh Nhiên về phòng. Tuy đúng thật là anh vốn khá khỏe nhưng người trong lòng ngực lại gầy yếu quá mức, không giống như một đứa trẻ chín tuổi. Trình Vũ nhỏ hơn thằng nhóc một tuổi mà bế còn nặng tay hơn. Có phải là do ăn quá ít không? Nếu cứ tiếp tục thế này, liệu đến khi 18 tuổi có thể cao 1m88 không đây? Cố Triều Ngọc bắt đầu lo lắng.
Hệ thống nói rằng lúc này trung tâm đang không muốn gặp ai vì không muốn để lộ mặt yếu đuối của mình, cho nên Cố Triều Ngọc đặt hắn lên giường rồi lập tức rời đi là tốt nhất. Nhưng nhìn hắn, anh chỉ muốn thở dài. Một đứa trẻ nhỏ như vậy thì giữ sĩ diện làm gì chứ?”
“Ngủ ngon, tiểu thiếu gia.”
Nói xong anh định rời đi, nhưng vạt áo lại bị hắn nắm lấy.
“Anh không kể chuyện cho tôi sao?” Đứa trẻ trông mong hỏi.