Quyển 1 - Chương 11

P/S:❗NGAY LẬP TỨC CẬP NHẬT 15 CHƯƠNG MỖI 500K ĐỀ CỬ/100K DONATE❗

Tư Tinh Nhiên nhìn chằm chằm vào anh, nói từng chữ một: “Anh thật vô dụng, không phải ở đó sao? Tôi vừa đi qua đã tìm được rồi.”

Cố Triều Ngọc nhìn thấy Tư Tinh Nhiên giơ chiếc vòng cổ trên tay lên, ánh sáng phản chiếu trên viên kim cương lấp lánh. Anh suýt chút nữa cảm động rớt nước mắt, cuối cùng không cần phải mất công tìm kiếm nữa rồi! Tuy nhiên, những lời Tư Tinh Nhiên nói quả thật giống hệt lời của cha thằng bé…

“Tôi rất xin lỗi, tiểu thiếu gia.”

Cố Triều Ngọc cũng nói lời xin lỗi giống như Tư Tinh Nhiên đã từng nói.

Đồng tử Tư Tinh Nhiên hơi co lại, nắm chặt cái vòng cổ trong tay, lòng bàn tay cảm thấy đau đớn do bị những viên kim cương đâm vào. Cuối cùng, hắn không nói gì thêm mà trực tiếp rời đi.

Hệ thống nghĩ rằng sau sự việc này, thái độ của Tư Tinh Nhiên đối với Cố Triều Ngọc có thể sẽ có chút thay đổi, ít nhất là tốt hơn một chút. Nhưng thực tế không phải vậy, Tư Tinh Nhiên vẫn giữ thái độ chán ghét đối với Cố Triều Ngọc.

Vì đã chịu đựng sự ngược đãi quá lâu, Tư Tinh Nhiên thực sự đã xuất hiện tình trạng chết lặng nhẹ đối với thế giới bên ngoài, nhưng mỗi khi nhìn thấy Cố Triều Ngọc, hắn thường sẽ lộ vẻ chán ghét, không giống như vẻ mặt chết lặng thường ngày của hắn.

Hệ thống không hiểu liền hỏi người trong cuộc Cố Triều Ngọc chuyện này.

Cố Triều Ngọc cũng cảm thấy bất lực trước sự chán ghét không rõ lý do từ Tư Tinh Nhiên, nhưng vẫn giải thích cho hệ thống:

‘Nó đối xử với ta giống như cách mà người khác đã từng đối xử với nó. Nó có lẽ cảm thấy mình đã từng đáng thương và buồn cười như vậy cho nên mới mềm lòng. Nhưng sự mềm lòng đó không phải dành cho tôi, mà là cho chính nó, vì vậy chưa chắc nó sẽ hết chán ghét tôi. Có thể trong tương lai đó sẽ thay đổi cách hành hạ tôi nữa đó.”

Tư Tinh Nhiên là một đứa trẻ chín tuổi, lòng dạ hắn không thực sự xấu xa, nên cũng không muốn tìm cách hành hạ người khác.

Từ lúc bắt đầu hành động, chỉ xét đến cách hắn đối xử với Cố Triều Ngọc thôi cũng đã thấy được sự khác biệt rõ ràng. Có lần Cố Triều Ngọc nổi hứng cùng hệ thống đếm thử thì thấy trong một ngày anh nhận được ba câu “Ghê tởm,” năm câu “Anh phiền quá,” và bảy lần bị tuyên bố “Tôi ghét anh.”

Tuy nhiên, những lời này nhanh chóng trở thành gió thoảng bên tai đối với Cố Triều Ngọc. Anh đã học được cách không để ý đến chúng, tiếp tục công việc của mình như dọn dẹp, chuẩn bị bữa ăn, thay quần áo và đổi ga trải giường cho Tư Tinh Nhiên.

Anh có thể không thèm để ý, muốn dùng chiêu nước ấm nấu ếch nhưng đến khoảng thời gian đi thăm ngày chủ nhật, những người đến lại đều cố tình nghe ngóng mọi chuyện.

Quản gia già hỏi Cố Triều Ngọc xem việc sống chung với tiểu thiếu gia như thế nào, Cố Triều Ngọc trợn to và nói dối: “Khá tốt ạ.”

Tư Tinh Nhiên vốn rất thính tai, rõ ràng trước đây khi có người đến thăm dù có gọi thì cũng chẳng thấy bóng dáng thằng bé đâu mà giờ lại cố tình thò đầu ra chỉ để phản bác bằng hai chữ “Phiền phức” sau đó trốn đi, để lại Cố Triều Ngọc và quản gia già ngạc nhiên nhìn nhau.

Quản gia già là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Tiểu thiếu gia cậu ấy…”

“Thằng bé mạnh miệng vậy thôi ạ.” Cố Triều Ngọc không hề cảm thấy xấu hổ nói.

Tuy vậy những lời vàng ngọc mà tiểu thiếu gia trầm mặc nói ra vẫn truyền đến tai Tư lão gia, việc này rất quan trọng mà. Tư lão gia tay lần chuỗi ngọc, trên khuôn mặt già nua của ông tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

Ông vốn nghĩ rằng đứa bé Cố gia này lớn lên sạch sẽ, biết tiến biết lui nên mới sắp xếp người qua, thế mà vẫn khiến cho cháu trai quý báu của ông không vui. Ông quyết định sẽ quan sát thêm một thời gian nữa, ít nhất có nói chuyện thì cũng đỡ hơn không, nếu cần thì lại tìm người khác vậy “Gọi con trai người hầu họ Trình trước đây qua cho tôi gặp.”